Cửa đóng lại, bà Gố liền bất chấp mọi thứ, đập hết mọi đồ đạc trong phòng tổng thống. Cô ta vừa đập vừa không chút kiêng dè mắng chửi: “Tuy rằng thân thể anh không đi theo cô ta, nhưng mà trái tim của anh đã đi theo cô ta rồi. Cố Vân Phàm, cô ta tốt ở chỗ nào hả? Cô ta chỉ là một cô gái không hiểu chuyện coi trọng tiền của anh thôi! Cái loại phụ nữ như cô ta, năm mươi triệu mua được cả tá!”
Cố Vân Phàm không thèm để ý chuyện cô ta đập đồ vật.
Nhưng khi cô ta mắng Lý Tư Ỷ những lời khó nghe, Cố Vân Phàm không nhịn được nữa, bóp chặt cổ cô ta, vài bước buộc cô ta đến bên cửa sổ sát đất. Trên trán anh nổi gân xanh, trên tay anh cũng dùng sức bóp chặt.
Anh kề sát lại hỏi: “Vậy còn cô? Ít nhất thì thân thể tôi còn ở đây. Còn cô, thân thể của cô đang ở đâu? Chắc là đi mây mưa với người tình hết rồi!”
Bà Gố khóc ầm lên: “Ai bảo anh không chạm vào tôi!”
Thời gian dần trôi, cô ta cũng hiểu rằng không phải là anh không làm được, mà là anh không muốn làm với cô ta.
Cô ta cười khẽ: “Lúc anh đè trên người con khốn Lý Tư Ỷ kia, chắc chắn là anh không tiếc sức lực nhỉ? Cố Vân Phàm, cuộc hôn nhân giữa chúng ta chỉ tồn tại trên danh nghĩa thôi, chẳng lẽ tôi đi tìm một chút an ủi là sai sao?”
“Chỉ tồn tại trên danh nghĩa hả? Vậy ly hôn đi!”
Cô ta không nói nữa. Gô ta nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, biết rằng anh đang nói thật lòng.
Anh thật sự không muốn tiếp tục với cô ta nữa. Ngoài nguyên nhân trong lòng anh có người ra, thì còn có một nguyên nhân nữa là anh không chịu nổi cô ta nữa. Có điều, trước đây cô ta không phải người thế này. Lúc mới kết hôn với anh, cô ta rõ ràng sạch sạch sẽ sẽ. Là anh buộc cô ta biến thành một bà điên. Là anh hủy. hoại cô ta.
Cô ta vừa cười vừa khóc. Cô ta chảy nước mắt đầy mặt, nói rất nhẹ nhàng: “Vân Phàm, tôi sẽ không ly hôn. Anh đừng mơ vứt bỏ tôi để quay về với cô ta, cả đời này tôi đều sẽ không bỏ. qua cho anh!”
Cố Vân Phàm mặc kệ cô ta: “Cô muốn làm sao thì làm!”
Cô ta cho rằng anh muốn ly hôn với cô ta là vì muốn ở bên cạnh Lý Tư Ỷ. Cô ta không biết rằng anh muốn ly hôn chỉ vì anh chán ghét cô ta.
Lúc này, anh định bỏ đi trước. Nhưng mà cô ta lại chịu thua, ôm anh từ phía sau lưng, nhỏ giọng nói: “Vân Phàm, em chỉ là quá yêu anh thôi, em không thể chịu nổi ánh mắt của anh khi nhìn cô ta!”
Cố Vân Phàm mắng cô ta là tinh thân có vấn đề.
Anh đẩy cô ta ra, không chút lưu luyến bỏ đi, để lại cô ta ở trong phòng tức giận đến mức run rẩy cả người.
Vì sao? Vì sao cô ta không thể nào giữ anh lại được?
Cô ta chỉ là mắc phải sai lầm mà phụ nữ thường hay mắc phải thôi. Sao anh không chịu tha thứ cho cô ta chứ?
Lúc ấy chỉ vì cô ta cô đơn quá thôi! Chứ người mà cô ta thật sự yêu là anh mà!
Bởi vì giận dữ cho nên mặt mày cô ta hơi vặn vẹo. Cô ta đang mang thai, chỉ vài tháng nữa là sinh rồi. Dù vậy, cô ta vẫn lấy thuốc lá từ trong túi xách ra, châm mộ điếu cho mình.
Cô ta cần phải bình tĩnh lại, nếu không cô ta sẽ khổ sở nhiều lắm.
Cô ta hận Cố Vân Phàm! Hận Cố Vân Phàm!
Đêm tân hôn, An Nhiên có chút mệt mỏi. Cô về khách sạn tắm rửa rồi ngồi trên sô pha đợi Hoắc Doãn Tư. Anh đang tiễn khách, một hai tiếng rồi vẫn chưa về.
An Nhiên ngủ được một giấc mới nghe thấy tiếng mở cửa.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!