Ông ta chỉ vào An Nhiên: “Đến giờ con vẫn không chịu tha thứ cho bố sao?”
Nói xong, ông ta ho dữ dội, thân hình gầy gò quần quại trên giường bệnh, run rẩy dữ dội... Trông Tư Văn Hùng hiện tại đâu còn giống như xưa.
€ó lẽ Tư Văn Lễ nói đúng, ông ta không còn nhiều thời gian nữa.
Tư Văn Hùng ngẩng đầu nhìn ngọn đèn sợi đốt phía trên nói: “Là ung thư dạ dày! Giai đoạn cuối và không thể chữa khỏi! An Nhiên... bố vừa ngủ quên và có một giấc mơ. Bố đã mơ thấy khi gặp mẹ con, bà ấy ấy vẫn xinh đẹp như vậy, là người xinh đẹp nhất trong đám đông, ánh mắt bà ấy nhìn bố rất sáng! Con nói xem, có phải mẹ con đang gọi bố đến chuộc tội không... "
An Nhiên mặt không cảm xúc nói: 'Bà ấy đã quên từ lâu rồi!"
Tư Văn Hùng lại ho dữ dội, dùng những ngón tay gầy gò đặt lên trái tim mình và thở hổn hển một lúc.
'Tư Văn Lễ bước tới và muốn giúp anh mình đứng dậy.
Nhưng Tư Văn Hùng từ chối và xua tay.
Ông ta vẫn đang thở hổn hển, giọng nói đã thay đổi: “Bố còn mơ thấy con lúc nhỏ lẽo đếo chạy theo mẹ. Con thật nhỏ nhắn đáng yêu, khuôn mặt tròn trịa... An Nhiên, bố chưa từng gặp con khi con còn nhỏ!"
Đôi mắt An Nhiên ngấn nước.
Cô bước đến bên cửa sổ, quay lưng lại và nói: "Nói những điều này có ích gì?"
'Tư Văn Hùng đứng dậy và muốn nhìn cô.
Nhưng cố gắng hồi lâu, cuối cùng vẫn ngã xuống giường. Ông ta chỉ có thể nằm xuống, nhẹ giọng nói: "Luật sư tới rồi, chú Hai con cũng ở đây, An Nhiên... bố
muốn giao lại toàn bộ nhà họ Tư cho con. Bố muốn con thừa hưởng gia sản nhà họ Tư, bố muốn con giúp nhà họ Tư tiếp tục phát triển và duy trì sự thịnh vượng”.
Trong mắt Tư Văn Hùng như có một tia sáng kỳ lạ.
Ông ta nói: “Lúc trước biết mẹ con đã có thai, bố cảm thấy với tính tình của cô ấy, cô ấy sẽ không thể sinh ra được một đứa con có tiềm năng gì. Bố không ngờ. người tính không bằng trời tính, con lại gặp được Hoắc Doãn Tư, Cố Vân Phàm... An Nhiên, con hãy coi đây là sự bù đắp cuối cùng của bố có được không?”
Những lời cuối cùng gần như là cầu xin.
An Nhiên nghe hồi lâu.
Cô cụp mắt xuống, cười lạnh: "Đền bù? Hai chữ “lợi dụng” được ông dùng lời lẽ văn hoa nguy trang khéo thật đấy! Ông lừa gạt mẹ tôi, bỏ rơi tôi, sau cùng khi sắp chết còn muốn tôi làm trâu làm ngựa cho nhà họ Tư. Kiếp này của ông thực. sự đã học thành tài hai chữ “Tợi ích”
"Con không muốn sao?”
Tư Văn Hùng không tin: “Đây là khối tài sản trị giá hàng trăm tỷ của gia đình! Cho dù con có làm việc cho Cố Vân Phàm cả đời cũng không thể kiếm được dù chỉ một phần một trăm của khối tài sản đớ”.
An Nhiên cười lạnh: “Tôi cần nhiều tiền như vậy làm gì?” Cô quay lại và nói với Tư Văn Lễ: "Gặp cũng đã gặp rồi! Tôi đi đây!" Tư Văn Lễ muốn giữ cô lại, nhưng cuối cùng lại nhẹ nhàng thở dài: “Được rồi!”
'Tư Văn Hùng không bỏ cuộc, giơ tay lên và cố gắng nói lớn: "Đừng để con bé đi!"
Khi An Nhiên đi ngang qua giường bệnh của ông ta, giọng cô hết sức bình tĩnh: “Tư tiên sinh, mau khỏe lại nhé!”
Nói rồi cô rời đi một cách dứt khoát.
Khi ngón tay cô đã chạm vào tay nắm cửa, giọng nói của Tư Văn Hùng vang lên, dường như tràn đầy oán hận: “Khi bố chết con có tới đám tang không?”
An Nhiên siết chặt những ngón tay mảnh khảnh của mình.
Cô hơi ngẩng đầu lên, kìm nén khoé mắt rưng rưng, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói: "Không!"
Tư Văn Hùng nôn ra một ngụm máu.
Tư Văn Lễ lập tức quay lại đỡ anh: “Sao anh phải làm thế?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!