Cố Vân Phàm đột nhiên muốn trút giận lên An Nhiên, mắng: "Cô cũng là một kẻ vong ơn bội nghĩa mài!"
An Nhiên bình thản đáp: "Cố tiên sinh dạy phải!"
Cố Vân Phàm đột nhiên mất bình tĩnh.
Ông ta có thể làm gì? Chính ông ta tay trong tay kéo người ta đi, đúng là gậy ông tự đập lưng ông! Ông ta lại bắt đầu gây sự với An Nhiên: “Chuyện tôi nói với cô, cô tính toán thế nào? Thế nào, ở lại thành phố B rồi giờ không muốn rời đi?”
Một y tá đi ngang qua, không vui nói: “Đây là bệnh viện, cấm hút thuốc!”
Y tá kia lại nhìn ông ta, lẩm bẩm: “Vợ thì đang nguy kịch mà còn tâm trạng hút thuốc, làm chồng kiểu gì vậy!”
An Nhiên liếc nhìn Cố Vân Phàm.
Cố Vân Phàm dập điếu thuốc, ngồi trên ghế chờ.
Ông ta không yêu vợ mình, đứa bé trong bụng cô ta cũng không phải của ông †a. Tên khốn Cố Vân Phàm này lười tái hôn, cũng muốn dùng đứa bé này để ổn định nội bộ Cố Thị.
Vì không yêu nên không cảm thấy buồn.
An Nhiên không biết, cô chỉ nghĩ Cố Vân Phàm không yêu vợ mà lo lắng cho con mình.
Rất may, đèn trong phòng mổ sớm tắt nên cả bà mẹ và thai nhi đều an toàn.
Cố phu nhân được đưa đến phòng VỊP chăm sóc, Cố Vân Phàm không có tình cảm với vợ, hai người họ vốn dĩ sống ly thân nên Cố Vân Phàm đương nhiên sẽ không ở lại chăm sóc. Tuy nhiên ông ta vẫn sắp xếp một người ở lại chăm sóc cô ta.
Sau khi sắp xếp xong, Cố Vân Phàm chuẩn bị rời đi.
"Vân Phàm!"
Bà Cố được đẩy từ phòng cấp cứu ra, đã tỉnh lại nhưng rất yếu. Cô ta vội vã gọi chồng lại rồi ngồi dậy, giọng run run: “Anh đang trách em à?”
Cố Vân Phàm thái độ rất lạnh lùng: "Cô nghĩ nhiều quá! Nghỉ ngơi cho tốt, ngày khác gặp lại!"
Khuôn mặt bà Cố đầm đìa nước mắt.
Cô ta không để ý đến An Nhiên vẫn đang ở trong phòng bệnh, đau lòng khóc nói với chồng: “Vân Phàm, anh có đi tìm cô ta nữa không? Cô ta suýt khiến em sảy thai. Đây là con của chúng ta... Vân Phàm, anh có thể đừng làm vậy nữa không? Anh tỉnh táo lại đi, em là vợ anh!
"Vợ tôi?"
Cố Vân Phàm lùi lại mấy bước, cúi người nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú của Cố phu nhân.
Giọng nói của ông ta âm trầm đến mức đáng sợ: “Nếu cô nhớ mình là bà Cố thì cô sẽ không làm ra những chuyện này! Hơn nữa, cô không phải tự mình đi tìm Tư Ỷ sao? Nếu đứa trẻ này không còn nữa, chẳng phải cô nên tự trách mình trước sao?”
Cố phu nhân năm lấy tay ông ta, khóc nói: “Vân Phàm, người phụ nữ nào có thể chấp nhận chồng đối xử lạnh nhạt với mình cơ chứ? Em chờ anh lâu như vậy, nhưng anh vẫn vờ như không biết, em cũng là phụ nữ! ”
Cố Vân Phàm hất tay cô ta ra: "Vậy cô cứ chịu đựng đi!"
Ông ta dừng một chút rồi nói: “Đừng để tôi biết cô lại đi tìm cô ấy! Nếu không... tôi sẽ không cần đứa trẻ này nữa”.
Bà Gố choáng váng.
Cô ta theo bản năng che bụng dưới, rưng rưng nước mắt: "Cố Vân Phàm, anh đối với tôi tàn nhãn như vậy vì một con khốn vô liêm sỉ sao!"
Cố Vân Phàm vươn tay tát cô ta. Cái tát không quá mạnh... chỉ đủ khiến bà Cố chết đứng.
Cố Vân Phàm nhớ lại những gì mình vừa nhìn thấy, trên mặt Lý Tư Ỷ rõ ràng còn in hän dấu tay. Xem ra cô ấy đã bị bà Gố tát, bây giờ cái tát này lại coi như trả lại.
Ông ta và Lý Tư Ỷ đã ở bên nhau được ba năm. Lý Tư Ỷ đã cào cấu ông ta chảy máu không biết bao nhiêu lần, nhưng ông ta chưa bao giờ nỡ chạm vào một sợi tóc của cô. Vậy mà giờ cô ấy lại bị người phụ nữ không liên quan này đánh.
Một lúc lâu sau, bà Cố cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh. Cô ta lẩm bẩm: “Anh đánh tôi vì cô tai”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!