Hoắc Doãn Tư hơi khựng lại: “Lát nữa con phải đi công ty.”
Thấy anh định lên lầu, Hoắc Minh không nhịn được mỉa mai: “Vợ sắp bị người ta đoạt mất rồi còn đi công ty! Thằng nhóc con còn không chịu cúi cái đầu cao. quý của con xuống, thì sau này sẽ đến lượt con khóc!”
“Là sao?”
Hoắc Doãn Tư quay người nhìn bố ruột của mình.
Hoắc Minh không giấu được, nói hết ra: “Con biết tổng giám đốc Hứa không? Con trai người ta không tệ, hiện giờ đang coi trọng An Nhiên! Ha ha, Hoắc đại thiếu gia, ở thành phố B có nhiều nhất là quý công tử vung tiền như rác, con có thể làm được thì người ta cũng có thể làm được. Xem đi, con còn ưu thế gì hả?”
Hoắc Doãn Tư lạnh nhạt đáp: “An Nhiên không phải loại người kia.”
Ôn Noãn dịu dàng nói: “Con bé không phải loại người kia, thì sao lúc trước con bé đi thành phố H, con lại không chịu thông cảm cho con bé? Thế nào cũng phải đoạt lấy dự án Trung Thiên, phá hỏng đường đi của người ta. Bây giờ con bé không ở lại Cố Thị bán mạng xin lỗi thì con bé không thể nào làm việc ở thành phố B được nữa.”
Hoắc Doãn Tư im lặng lắng nghe.
Hoắc Minh bên cạnh châm thuốc lá: “Bây giờ chỉ còn cách vây Nguy cứu Triệu thôi! Đi làm tổng giám đốc Hứa, đi đốt nhà ông ta, xem ông ta còn rảnh đoạt vợ với con không... Hoắc Doãn Tư, con rất rành mấy loại chuyện này mà, phải không?”
Ông chỉ đang chọc tức và mỉa mai con trai thôi.
Nào ngờ Hoắc Doãn Tư lại nhẹ nhàng gỡ nút áo sơ mi, lạnh nhạt nói: “Ý kiến hay!”
Nhìn bóng dáng ngạo mạn của con trai, Hoắc Minh hỏi Ôn Noãn: “Ai sinh ra cái thứ như nó thế? Sao mà... biến thái quá vậy!”
Ôn Noãn bình tĩnh uống trà: “Không phải là anh nói ra ý kiến sao?”
Hoắc Minh nghẹn họng.
Lúc này, Hoắc Doãn Tư đi xuống lầu. Sau khi anh rửa mặt xong, tinh thần cả người sáng sủa hản lên, ông bố già nhìn mà toát ra vẻ ghen ghét: “Cái loại tinh lực này mà không có vợ thì đáng tiếc ghê!”
Hoắc Doãn Tư cúi đầu cài nút tay áo: “Rất nhanh là có!”
Hoắc Doãn Tư cúi đầu cài nút tay áo: “Rất nhanh là có!”
“Con cứ khoác lác đi!”
Hoắc Doãn Tư cười khẽ, đi ra ngoài. Lão Triệu đang đứng đợi bên xe...
An Nhiên và tổng giám đốc Hứa có một buổi hẹn bàn chuyện làm ăn.
Tám giờ tối, cô đến hẹn đúng giờ, nhưng khi mở cửa ra thì lại ngây ngẩn cả người.
Ngoài tổng giám đốc Hứa và thư ký của ông ta ra, thì còn có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, ngoại hình có vài phần tương tự tổng giám đốc Hứa, chắc là con trai của tổng giám đốc Hứa.
Còn có Tư Văn Lễ và một người đàn ông không mấy trẻ tuổi, chính là Tư Văn Hùng.
Nếu là trước đây, thấy trường hợp này, An Nhiên chắc chắn sẽ bỏ đi ngay. Cô và nhà họ Tư không qua lại, không có nghĩa là cô không biết mọi chuyện mà Tư Văn Hùng làm.
Nếu không phải Tư Văn Hùng giấu giếm, thì cô cũng không đến mức trở thành con riêng, và mẹ cô cũng sẽ không rơi vào kết cục thê thảm thế kia.
Thư ký nhỏ giọng nói bên tai cô: “Sao giống bữa tiệc xem mắt quá vậy?”
An Nhiên nhìn chằm chằm Tư Văn Hùng, một lúc lâu sau mới nói: “Hóa ra là hai ngài Tư đều ở đây, đúng là trăm nghe không bằng một thấy!”
Dứt lời, cô đi thẳng vào trong ngồi xuống.
Tổng giám đốc Hứa rất vừa lòng An Nhiên. Ông ta không ngờ rằng An Nhiên còn có một thân phận khác là thiên kim nhà họ Tư. Ai cũng biết cô nàng nhà họ Tư kia không ổn. Tư Văn Hùng tìm ông ta, để lộ thái độ coi trọng An Nhiên, ông ta và Tư Văn Hùng bắt nhịp với nhau.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!