Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 1895: Lý Tư Ÿ



“Không yêu cô ấy, lại làm lỡ nhiều năm của cô ấy, cô gái trong sạch bị tôi chà đạp.

An Nhiên không lên tiếng. Cố Vân Phàm mở to mắt, than nhẹ: “Tôi biết rồi!”

Ngoài cửa, một bóng người mảnh khảnh lẳng lặng đứng, rõ ràng chính là nữ chính đang bàn tán, Lý Tư Ÿ.

Lúc An Nhiên đi vào, không đóng chặt cửa.

Gô và Cố Vân Phàm nói chuyện, tất cả đều rơi vào trong tai Lý Tư Ÿ.

Lời nói của Cố Vân Phàm, làm cho lòng cô ấy lạnh lão.

Cô ấy chờ vài năm, vẫn không đợi được đến lúc ông ta mềm lòng, bên cạnh ông ta luôn xuất hiện từng đóa từng đóa hoa nhỏ, bấm cũng bấm không xong, cô vẫn ngây thơ cho rằng mình là đóa đặc biệt nhất.

Thì ra, ông ta chưa bao giờ nghĩ tới việc cưới cô.

Thì ra, ông ta cũng không nghĩ tới, cô có vui vẻ hay không.

Thật ra, chính cô cũng không nghĩ tới, cô không vui vẻ, người duy nhất nghĩ tới dĩ nhiên là An Nhiên... người cô vẫn luôn chướng mắt.

Lý Tư Ỷ dựa vào vách tường, nước mắt rơi đầy mặt. Có thư ký khác đi qua, cô khàn giọng: “Không được nói tôi đã tới.” Cô ấy đi rồi.

Lúc tới, cô có nghĩ hôm nay chính là cào mặt Cố Vân Phàm, cũng muốn ép ông ta chia tay với minh tinh nhỏ kia, nhưng hiện tại cô cảm thấy rất vô nghĩa.

Người đàn ông chung giường chung gối, vậy mà lại không quan tâm cô bằng một người ngoài.

Lòng Lý Tư Ỷ lạnh lẽo.

Cô bước nhanh vào thang máy, cửa thang máy đóng lại, lúc còn lại một mình cô mới dám ôm mặt khóc lớn, cô khóc giống như một đứa trẻ, nếu trước đây cô dính lấy Cố Vân Phàm giống như muốn một món đồ chơi yêu thích, bây giờ cô giống như đột nhiên trưởng thành, cho dù lấy được đồ chơi lại phát hiện, mình không muốn.

Đợi đến khi hồn bay phách lạc ngồi vào trong xe,

Cô cầm điện thoại gọi điện thoại cho Cố Vân Phàm, Cố Vân Phàm đang phiền lòng, vang lên một lúc mới nhận máy, đối diện là giọng nói khàn khàn của cô gái, chỉ là không còn mềm mại như bình thường nữa.

Cô nói: “Cố Vân Phàm, chúng ta kết thúc đi!”

Cố Vân Phàm...

Bên kia, Lý Tư Ỷ đã cúp điện thoại.

Cố Vân Phàm nhìn điện thoại một hồi lâu, chậm rãi buông xuống, An Nhiên đoán được là điện thoại của Lý Tư Ỷ, cô biết tâm tình Tổng giám đốc Cố không tốt vì vậy buông tài liệu xuống rồi đi ra ngoài.

Cô ngồi trong phòng làm việc của mình một lát, sau đó đi đến phòng thư ký.

Nơi này đều do cô quản lí.

Dạo qua một vòng, cô thấp giọng hỏi thư ký thứ hai của Cố Vân Phàm: “Vừa rồi có phải cô Lý đã tới không?”

Thư ký thứ hai đỏ mặt, hơn nửa ngày mới gật đầu. Cô nhỏ giọng nói: “Đừng nói tôi nói, cô Lý không cho nói.”

An Nhiên vỗ nhẹ vai cô, kêu cô làm việc thật tốt, tự mình trở về văn phòng ngồi.

Gô nhớ tới Lý Tư Ỷ, không khỏi nghĩ, cô kỳ thật không có gì phải sợ, Lý Tư Ỷ xuất thân như vậy còn phải chịu khổ chuyện tình cảm, mà An Nhiên cô trước kia hai bàn tay trắng, hiện tại dường như có được tất cả.

Gô còn gì phải buồn nữa?

Cô giải tỏa tâm trạng, đang chuẩn bị làm việc thật tốt, thư ký thứ hai kia lại tới cẩn thận nói: “Chị An, người ở cửa hàng xe dưới lầu tới, hình như là đưa tới một chiếc xe.”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.