An Nhiên cắn răng: “Không cần!”
Cô xem hết một cách nhanh như chớp, sau khi xem xong thì cơ thể mềm nhũn, ánh mắt nhìn Hoắc Doãn Tư lại càng phức tạp.
Phần tài liệu này, nhìn bề ngoài là cho cô lợi ích rất lớn.
Anh cung cấp cho cô và Lâm Hi một căn nhà không nhỏ hơn hai trăm mét vuông, cũng sang tên cô, mỗi tháng cung cấp năm triệu sinh hoạt phí, những thứ này còn chưa bao gồm tiền bồi dưỡng và phần tài sản có thể kế thừa sau này của Lâm Hi, anh là một người nuôi dưỡng khác của Lâm Hi bất cứ lúc nào cũng có thể tới thăm Lâm Hi, bao gồm ở lại cùng con cái.
An Nhiên không cần thực hiện nghĩa vụ.
Nhưng có một điều, nếu như cô kết hôn, như vậy quyền nuôi dưỡng Lâm Hi thuộc về Hoắc Doãn Tư, mặt ngoài nhìn cô có vẻ chiếm hết tiện nghi, nhưng trên thực tế Hoắc Doãn Tư nắm trong tay toàn cục, quản cả việc cô kết hôn!
“Tôi không đồng ý. “ An Nhiên không chút nghĩ ngợi đã từ chối.
Câu trả lời của cô, không ngoài dự liệu của Hoắc Doãn Tư.
Nếu như cô dễ dàng đồng ý, cũng không phải An Nhiên, bất kể là An Nhiên trong quá khứ hay là An Nhiên hiện tại, luôn có vài phần nhỏ nhen, nếu không có, năm đó cô cũng sẽ không tuyệt nhiên rời đi.
Hoắc Doãn Tư nhận lấy tài liệu, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lật xem: “Thật sự không cân nhắc? Không sợ tôi cướp Lâm Hi với em?”
“Hoắc Doãn Tư, anh còn trẻ, sau này anh và cô Tôn cũng sẽ có con của mình, cần gì phải... nhận lại đứa bé khiến cuộc sống sau này của mình ngột ngạt chứ?”
“Nhận lại Doãn Tư, tôi có thể sẽ không kết hôn!”
An Nhiên trừng mắt nhìn anh, đầu cô lại đau đớn, cô thật sự không biết Hoắc Doãn nghĩ gì!
Nhưng mặc kệ anh muốn làm gì, cô cũng không muốn tháp tùng. Cô đứng dậy: “Cơm đã ăn rồi, chuyện cũng đã nói rồi, tôi đi đây!”
Hoắc Doãn Tư không nhúc nhích, chỉ là đôi mắt có chút mãnh liệt: “Tôi đã nói là em có thể đi chưa?”
“Anh còn muốn làm gì nữa?”
An Nhiên hỏi ngược lại: “Nếu Tổng giám đốc Hoắc muốn giải quyết nhu cầu sinh lý, có thể đi tìm bạn gái, nếu thực sự không được còn có thể viết chỉ phiếu, tôi nghĩ có rất nhiều người nguyện ý đi theo Tổng giám đốc Hoắc.”
Hoắc Doãn Tư nhìn cô chằm chằm.
Một lát sau, anh không giận, ngược lại cười rất nhẹ: “Thư ký An, trong đầu em bây giờ chỉ còn lại chút chuyện trên cơ thể?”
An Nhiên có chút buồn bực. Hoắc Doãn Tư dừng trò đùa, dáng vẻ phong độ nhẹ nhàng: “Tôi tiễn em.” An Nhiên nói: “Không cần! Tôi lái xe tới.”
Hoắc Doãn Tư cười nhạt: “Lốp xe của em bây giờ chắc nổ rồi! Hay là để tôi đưa em đi!"
An Nhiên tức muốn chết: “Hoắc Doãn Tư, đồ khốn kiếp!”
Anh đứng dậy, đi về phía cô, trước khi cô phản ứng đã đặt cô lên cánh cửa thư phòng, giống như lúc đến vậy, nhưng lúc này nhiệt liệt hơn rất nhiều, cơ thể anh chống lại cô, sống mũi cao thẳng cũng chống lại cái mũi thanh tú của cô mà cọ nhẹ, loại cảm giác thịt dán thịt này, không có người phụ nữ nào không có cảm giác.
“Tôi còn có thứ khốn kiếp hơn!”
“Muốn thử không?”
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!