Lúc Hoắc Doãn Tư đi ngang qua, thấy An Nhiên đang lười biếng.
Hôm qua An Nhiên bị mắc mưa, hôm nay vẫn không thoải mái, bây giờ lại bị sốt.
Cô nằm sấp trên bàn làm việc ngủ thiếp đi.
Khuôn mặt trắng nõn dịu dàng hơi tái nhợt, nhưng hai gò má lại hơi ửng đỏ, sợi tóc màu đen rũ xuống, nửa che nửa đậy, rất là đẹp mắt.
Từ phương hướng của Hoắc Doãn Tư, thậm chí có thể nhìn thấy xương bả vai mỏng manh của cô.
Giống như là hai cánh ve mỏng manh.
Cậu thậm chí vẫn nhớ rõ, trước kia cô nằm ở trên người mình, một mảng nhỏ kia phập phồng quyến rũ, lần nào cũng đều lấm tấm mồ hôi...
Yết hầu Hoắc Doãn Tư hơi chuyển động.
Cậu vẫn chưa nghĩ đến tương lai của mình và An Nhiên, nhưng không thể phủ nhận rằng cậu vẫn khát vọng thân thể của cô... Cậu chưa từng có người phụ nữ nào khác, tất cả những cử chỉ thân mật giữa nam nữ, cậu chỉ từng làm với mỗi An Nhiên.
Thân thể cậu bởi vì đau đớn mà hơi căng thẳng.
Cuối cùng, cậu vẫn vào văn phòng của cô.
Trước bàn làm việc của An Nhiên, rải rác rất nhiều tư liệu hình ảnh, có chút là thẻ của cửa hàng xe hơi, còn có chút là hình ảnh tuyên truyền trang sức, thậm chí còn có sách tuyên truyền của nhà trẻ.
Ngón tay Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng lướt qua.
Cứ như thể làm như vậy là có thể xoa dịu An Nhiên, có thể xoa dịu quỹ đạo cuộc sống của cô.
An Nhiên bừng tỉnh.
Cô còn hơi mê mang, trong thoáng chốc không rõ bây giờ là buổi sáng hay buổi chiều, là thật hay ảo, cô chỉ ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt, môi đỏ mọng nhẹ nhàng thốt ra mấy chữ: “Hoắc Doãn Tư.”
Hoắc Doãn Tư tùy ý lật những hình ảnh kia của cô.
Anh từ trên cao nhìn xuống cô: “Cố Vân Phàm có con trai ư? Có phải nhãn hiệu tã giấy của con trai ông ta cũng do cô chọn không?
An Nhiên nhìn theo tay anh.
Đó là cô chọn trường cho Lâm Hi, nhưng bây giờ không cần nữa, cô đã quyết định quay về thành phố H.
Cô vỗ mặt làm cho mình tỉnh táo: “Tổng giám đốc Hoắc tới tìm Tổng giám đốc Cố?”
Ánh mắt Hoắc Doãn Tư sâu hoắm.
Một lát sau, cậu “Ừ” một tiếng rồi đi thẳng ra ngoài...
An Nhiên ngẩn ngơ một lát, điện thoại vang lên, cô nghe thấy giọng Cố Vân Phàm phía bên kia: “An Nhiên, đem hai ly cà phê vào đi, tôi và Doãn Tư đã lâu không gặp, định tâm sự một chút, lát nữa cô cũng tâm sự đi!”
Bên kia Cố Vân Phàm dùng loa ngoài.
An Nhiên bị bệnh, hôm nay lại bị Cố Vân Phàm và Lý Tư Ỷ đâm sau lưng, cô cũng rất khó chịu.
Cô đúng là có thể đâm trở về.
Nhưng cô không thể mất công việc này, có lúc đâm lại Lý Tư Ỷ không sao, nhưng cô không thể khiêu khích quyền uy của Tổng Giám đốc Cố, vì thế cô pha cà phê đi vào, nhẹ giọng nói: “Tổng Giám đốc Cố, tôi muốn xin nghỉ nửa ngày để đi khám bệnh.”
Cố Vân Phàm chưa trả lời.
Hoắc Doãn Tư đã đứng dậy, cậu khẽ nói: “Tôi để thiệp mời ở đây, nếu chú Cố có thời gian thì đến tham dự!”
Nói xong cậu lập tức rời khỏi!
Cố Vân Phàm cũng không để An Nhiên tiễn cậu, khi người đi rồi, ông ta uống một ngụm cà phê rồi nói: “Là sinh nhật của thằng nhóc này, cậu ta mời tôi qua đó, cô có muốn đi không, kiến trúc nhà họ Hoắc khá đẹp, tôi dẫn cô đi mở mang tâm mắt."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!