Khi làm thư ký của cậu, cậu cũng từng thấy mặt này của cậu, nhưng kỳ thật cũng xem qua cậu này một mặt, nhưng khi lén lút không hẳn như vậy.
Đang cảm khái, Tôn Điềm đã nắm lấy cánh tay cô, cười ngọt ngào: “Có thể giúp chú Cố là vinh hạnh của cháu và Doãn Tư.”
Cố Vân Phàm cười lão luyện quyến rũ: “Cô gái chưa gả chồng mà quyết định trước không phải là thói quen tốt đâu!”
Tôn Điềm đỏ mặt, cô ta lén nhìn Hoắc Doãn Tư.
Đối phương vẫn giữ bộ mặt lạnh.
Cuối cùng, An Nhiên vẫn lên xe Hoắc Doãn Tư.
Không ngờ, là lão Triệu cầm lái.
Thấy An Nhiên lên xe, lão Triệu hít một hơi, Hoắc Doãn Tư theo lên xe, đó là chiếc Lincoln dài màu đen, lịch sự lại rộng rãi, Hoắc Doãn Tư lấy một chai rượu vang đỏ từ trong tủ lạnh rót ra hai ly rượu, rót được một nửa đưa cho An Nhiên, cậu nói với lão Triệu: “Thư ký của Tổng Giám đốc Gố.”
Lão Triệu lại hít một hơi lạnh, phụ họa: “Là thư ký của Tổng Giám đốc sao, chẳng trách!”
Ông ấy lén nhìn An Nhiên.
An Nhiên chưa nhận ly rượu vang đỏ, trong xe có ba người, sao có mỗi cô và Hoắc Doãn Tư uống rượu vang chứ?
Như thể biết cô đang nghĩ gì, Hoắc Doãn Tư cười nhẹ: “Tôn Điềm cô ấy không uống rượu vang đỏ.”
Câu nói này có vài phần thân mật. Khuôn mặt Tôn Điềm ửng hồng, nhỏ giọng cãi lại: “Ai nói em không uống?”
Cô ta cũng nhận lấy chiếc ly trên tay cậu, nhấp một ngụm như là khiêu khích... Hoắc Doãn Tư yên lặng để cô ta gây sự, trông rất dịu dàng.
An Nhiên biết cậu cố ý làm vậy cho mình xem.
Cô không để bụng, cầm chiếc ly, nhấp một ngụm cho có.
Hoắc Doãn Tư nhìn cô chằm chằm: “Tôi nghĩ mấy năm không gặp, thư ký An hẳn đã rèn luyện tửu lượng rồi, sao chỉ uống một ngụm?... Hay cô sợ không an toàn?”
An Nhiên nghiêng người, khẽ vuốt thân ly.
Cô cười nhạt: “Xe của Tổng Giám đốc Hoäc, sao có thể không an toàn được? Tổng Giám đốc Hoắc nói đùa rồi.”
Hoắc Doãn Tư không nói thêm nữa.
Tôn Điềm loáng thoáng cảm giác được bầu không khí giữa họ không đúng, chẳng lẽ khi họ làm việc thật sự không vui sao? Tại sao lần nào gặp nhau, bầu không khí đều căng thẳng, nhưng theo sự hiểu biết của cô ta về Hoắc Doãn Tư, anh ấy cũng không phải người ép buộc bản thân, nếu thật sự ghét thì tại sao lại đồng ý đưa thư ký An về nhà?
Đúng, chắc chắn cậu chỉ đang nể mặt chú Cố.
Trong xe rất kỳ lạ, không ai lên tiếng, may mắn rất nhanh đã đến nơi mà An Nhiên nói.
An Nhiên nhẹ nhàng xuống xe.
Sau khi xuống xe, cô tì vào cửa xe nở nụ cười: “Cảm ơn Tổng Giám đốc Hoắc.”
Hoắc Doãn Tư ngước mắt nhìn cô, sự mãnh liệt không thể tan trong mắt cậu, cậu nhìn xung quanh rồi cười nhạo: “Thư ký An khéo chọn địa điểm thật! Giao thông phát triển, bắt xe cũng tiện.”
Làm sao An Nhiên có thể không hiểu ý cậu.
Cô nhẹ nhàng chớp mắt: “Tổng Giám đốc Hoắc quá khen!... Được rồi, tôi không quấy rầy thế giới giữa Tổng Giám đốc Hoäc và cô Tôn nữa.”
Hoắc Doãn Tư còn muốn nói gì, An Nhiên đã đóng cửa xe lại.
Nhưng khoảnh khắc cô đóng cửa xe quay người, toàn bộ sức lực trong cơ thể như bị rút cạn, lồng ngực trống rỗng mà đau nhói... Cô đã định sẵn bọn họ nhất định sẽ gặp lại ở thành phố B, cô cũng biết trước cậu đã có bạn gái, nhưng cô vẫn cảm thấy mệt mỏi khi phải đối mặt với cậu.
Ba năm, cô học được cách buông bỏ.
Nhưng rõ ràng, Hoắc Doãn Tư không như thế, cô có thể cảm nhận được chèn ép và căm ghét trong tối lẫn ngoài sáng của cậu.
Dưới ánh đèn neon.
An Nhiên nhẹ chớp mắt.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!