Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 1841: Anh lên tầng chung cư cao nhất



Ôn Noãn liếc mắt nhìn ông một cái.

Hoắc Minh hừ hừ: “Do nể mặt An Nhiên nên mới không so đo cùng bọn họ thôi!”

Vốn là ông định tranh công, nào biết Hoắc Doãn Tư lại nói một câu: “Không cần nhìn mặt mũi của cô ấy đâu, lần sau nếu người nhà họ Tư lại đến đây thì cứ trực tiếp đuổi đi.”

Ánh mắt Hoắc Minh một lời khó nói hết.

Sau một lúc lâu ông mới hỏi: “Con không muốn làm vợ vui à?”

Hoắc Doãn Tư đã không có tâm tình ăn cơm nữa, anh đứng dậy đi ra bên ngoài, giọng nói truyền tới: “An Nhiên họ An, không phải họ Tư, nhà của chúng ta và nhà họ Tư không có bất kì quan hệ gì, cũng không cần đối phương làm thân mang cố.”

Tâm tư của nhà họ Tư anh còn lạ gì nữa.

Mặt ngoài là muốn con gái, thực tế là mơ mộng làm người thân, nhưng làm sao có thể chứ!

Hoắc Doãn Tư mở cửa xe, khi ngồi trên xe anh không khỏi nghĩ rằng: Nếu không phải có nhà họ Tư, có lẽ anh và An Nhiên vẫn còn tốt đẹp, An Nhiên sẽ không cố ky nhiều như vậy, mà anh cũng sẽ không hiểu lầm cô.

Anh tâm phiền ý loạn mà khởi động xe.

Trong phòng khách, Ôn Noãn nói nhỏ: “Nó không thoải mái chỗ nào thì anh đừng có chọc chỗ đó.”

Hoắc Minh than nhẹ.

Ông thói quen định sờ hộp thuốc lá, nhưng vì vợ con đang ở đây nên lại thôi. Sau một lúc lâu ông mới nói: “Vừa rồi anh lên tầng kêu nó xuống ăn cơm, cửa mở ra đã thấy Doãn Tư dựa lên trên sô pha. Ôn Noấn... Rất ít khi anh nhìn thấy Doãn Tư như vậy, nó vẫn chưa quên, càng chưa buông tay."

Nhưng sao Ôn Noãn lại không biết điều đó chứ.

Hoắc Doãn Tư lái xe đến căn chung cư kia.

Đậu xe xong, anh đi đến căn phòng bảo vệ bên cạnh thang máy, lấy ra một điếu thuốc lá cùng nhau hút với bác bảo vệ, Hoắc Doãn Tư mới giả lơ đãng hỏi: “Hơn nửa năm nay, bạn gái cũ của tôi có tới đây không?... Lúc đi cô ấy có vài món đồ để ở đây”

Bác bảo vệ nhận ra người đàn ông trước mặt.

Là ông chủ lớn số một số hai của thành phố B.

Ông ấy có thể cùng đối phương hút thuốc lá là đã đủ để ông ấy tự hào cả một năm rồi, nên lập tức rất cố gắng hồi tưởng lại, cuối cùng ông ấy mới nói: “Lúc tôi nhận chức ở đây thì khẳng định là không có! Còn thời gian khác thì tôi không biết.”

Bác bảo vệ nhanh chóng trả lời.

Ông ấy hồi ức lại rồi nói tiếp: “Chính là vào hơn nửa năm trước, mới rạng sáng con bé đã rời đi khỏi nơi này, nhìn có vẻ rất đau lòng, cứ khóc mãi thôi, quần áo trên người cũng ướt hết, cả người thì run như cầy sấy. Ngài Hoäc, đã yêu đương thì không được như vậy đâu, các cô gái chính là những bông hoa mà thượng đế †ạo ra đấy, là cần đàn ông con trai chúng ta phải bảo vệ và yêu quý kìa..."

Hoắc Doãn Tư hơi hơi ngơ ngẩn.

Một lát, anh hoàn hồn lại và nói lời cảm ơn, lại lấy hai gói thuốc lá còn nguyên trong túi áo đưa cho bảo vệ.

Anh lên tầng chung cư cao nhất.

Nơi này hơn nửa năm không có ai tới, đến cả người dọn dẹp cũng không vào, khắp nơi đều tích đầy bụi bặm.

Hoắc Doãn Tư đi vào căn phòng cho khách.

Cái hộp nhung kia, tích bụi, còn có hóa đơn thuốc của An Nhiên cũng bị phủ bụi.

Anh ngồi ở bên giường, mở hộp ra, gấp tấm hối phiếu kia lại rồi bỏ vào.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.