Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 1814: Giọng cô hèn mọn



Hoắc Doãn Tư cúi đầu, nhìn bàn tay cô đang giữ lấy cánh tay mình. €ó thể do ánh mắt của cậu quá lạnh lẽo. An Nhiên hơi chùn bước.

Nhưng cô lập tức lấy lại can đảm: “Hoắc Doãn Tư, chúng ta nói chuyện đi, chỉ cần cho em nửa tiếng... Mười phút thôi cũng được.”

Giọng cô hèn mọn, chẳng qua chỉ là muốn giải thích mà thôi.

Nhưng Hoắc Doãn Tư không còn kiên nhẫn nghe cô nói tiếp.

Cậu nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, lùi từng bước về sau, lạnh lùng liếc nhìn cô: “Sau đó thì sao? Sau đó tôi lại tin tưởng cô, lo lắng tính toán mọi điều cho cô, trải sẵn con đường tương lai tốt đẹp cho chúng ta, rồi đến cuối cùng chỉ đợi được sự lừa gạt và một câu... Chưa bao giờ thích anh của cô!”

Hoắc Doãn Tư cố gắng kiềm chế, rồi mới nhẹ nhàng nói mấy câu.

“An Nhiên, tôi sẽ không mãi mãi tha thứ cho cô vô điều kiện.”

“Cô hối hận rồi, nhưng tôi lại cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì cả.”

“Tôi sẽ kết hôn, có lẽ sẽ tìm một người môn đăng hộ đối, có thể không quá thích, cũng không vui vẻ đến vậy, nhưng tôi nghĩ tôi sẽ không cần lúc nào cũng phải đoán già đoán non về suy nghĩ của cô ấy, cũng không cần phải lo lắng cô ấy sẽ bỏ tôi đi bất cứ lúc nào. Tôi bận rộn nhiều việc, không có thời gian chơi mấy trò yêu đương của các cô gái trẻ.”

Cậu nói rất bình tĩnh, nói xong, liền cảm thấy không cần thiết phải dây dưa nữa.

Cậu thậm chí còn nói với thư ký Nghiêm: “Cô ấy có yêu cầu gì thì cứ thỏa mãn cô ấy đi!”

Hoắc Doãn Tư nói xong liền đi thẳng ra ngoài.

Thậm chí còn không liếc mắt nhìn An Nhiên nhiều thêm một cái.

Sảnh lớn của tập đoàn Hoắc thị chìm trong im lặng, không ai phát ra một chút âm thanh nào, ai cũng có thể nhận ra An Nhiên và Tổng Giám đốc Hoäc không hề đùa giốn.

Vốn dĩ những nhân viên nữ đó còn cảm thấy hơi ghen tị, thế nhưng lúc này lại không thể cười nổi.

Im lặng thật lâu, cuối cùng vẫn là thư ký Nghiêm lên tiếng trước.

Chị khẽ nói: “Vẫn chưa ăn cơm đúng chứ? Chị đưa em đi ăn nhé?”

An Nhiên lắc đầu.

Cô nhìn hộp cơm trưa trong thùng rác kia, ngẩn người một lát, giọng của thư

ký Nghiêm lại vang lên bên tai: “Tổng Giám đốc Hoắc tức giận, em đừng để trong lòng, sau này lại nói rõ ràng sau.”

An Nhiên ừ một tiếng, giọng nói có chút ẩm ướt. Cô nói rất nhỏ: “Em đi trước!”

Thư ký Nghiêm muốn gọi cô lại, thế nhưng An Nhiên đi rất nhanh, trong chốc lát đã biến mất khỏi tầm mắt cô.

Thư ký Nghiêm đứng im một lát.

Xung quanh dần náo nhiệt trở lại, cần tan ca thì tan ca, người nói chuyện thì nói chuyện, nhìn chung đều nói về đoạn tình cảm của Tổng Giám đốc Hoắc cùng An Nhiên.

Thư ký Nghiêm liếc mắt một vòng, giọng điệu nghiêm khắc: “Muốn bị sa thải hết có phải không? Hôm nay Tổng Giám đốc Hoäắc tức giận với An Nhiên, có khi

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.