Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 1796: Anh lại bắt nạt em!



An Nhiên bị cậu đè lên cánh cửa, nói những lời gần như lời cầu hôn. Cậu nói, cậu muốn đưa cô tới thành phố B.

Cô tin những lời cậu nói đều là sự thật, là cậu đã suy nghĩ kỹ càng rồi mới nói ra.

Trong đầu An Nhiên lúc này đang vô cùng rối loạn, toàn bộ suy nghĩ của cô đều biến thành mấy chữ muốn gả cho cậu!

Nhưng mặc dù cô ngốc, nhưng cũng biết thận trọng.

Cô co mình trong lòng cậu, không dám động đậy, cũng không dám nhìn khuôn mặt đẹp phát điên kia của cậu, cô chỉ dám dè dặt vươn một ngón tay thon dài, nhẹ nhàng sờ lên mũi cậu, lấy lòng cậu: “Vậy tốt quái!”

Hơi thở của Hoắc doãn Tư càng thêm nóng bỏng.

Cậu chậm rãi tới sát bên cô, giọng cũng khàn tới mức gần như không nghe rõ: “Tôi với em đang nói chuyện nghiêm túc, em còn dám trêu chọc tôi! Người không đau nữa?”

Cậu rất sẵn sàng làm thêm vài trận nữa.

An Nhiên không dám tiếp tục trêu chọc cậu.

Cô chơi xấu mà làm tổ trên vai cậu, ôm lấy cổ anh, nhẹ giọng nói: "Anh lại bắt nạt eml"

“Tôi không bắt nạt em thì bắt nạt ai?”

Lúc này hai người họ đang áp sát vào nhau, Hoắc Doãn Tư liền cứ như vậy mà hôn cô.

Hôn một chút rồi lại một chút, hôn tới mức cô mềm nhữn cả người, sau đó bế cô vào giường trong phòng ngủ chính.

Cô sự đau, cậu cũng không thật sự làm gì cả, chỉ hôn cô, làm cô thoải mái.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của An Nhiên tựa trên gối đầu, khuôn mặt cô ửng hồng, chăm chú nhìn cậu với dáng vẻ chìm đắm trong tình yêu, có lẽ bởi vì tình dục, khuôn mặt cậu lúc này có vẻ hơi vặn vẹo hơn một chút so với bình thường, thế nhưng loại vặn vẹo này lại tràn ngập hương vị nam tính.

An Nhiên rung động.

Cô cúi người xuống, hay tay ôm lấy khuôn mặt Hoắc Doãn Tư, bắt đầu hôn cậu.

Hoắc Doãn Tư vẫn chưa chuyển động, con ngươi đen láy khóa chặt lấy cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Nhiên đỏ lên: “Em muốn làm anh được thoải mái!”

Cậu cười nhẹ, cô mới có bao nhiêu tuổi chứ, bình thường lúc nào cũng có vẻ vô cùng nhút nhát, cô có biết phải làm thế nào mới có thể giúp người đàn ông thoải mái không?

Bỗng nhiên, cậu không cười nổi nữa.

Cậu không khống chế được mà nhẹ nhàng nắm lấy mái tóc đen của cô, ngay cả giọng nói cũng trở nên run rẩy: “An Nhiên?”

Mặt An Nhiên đỏ bừng.

Cô chưa từng làm chuyện gì can đảm như thế này...

Cuối cùng, Hoắc Doãn Tư vẫn không nhịn được, lại cùng cô làm một trận.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.