Thành phố W vốn là một thành phố nhỏ.
Loại khách sạn cao cấp này trừ khi có khách du lịch tới tiêu tiền thì bình thường không có ai ở.
Trong quán bar nhỏ, ngoài mấy chục nhân viên của Hoắc Thị thì cũng không còn ai khác.
Có người bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. “Tổng Giám đốc Hoắc thực sự không nhìn thấy ai khác luôn!”
“Kỹ thuật hôn của Tổng Giám đốc Hoắc nhìn có vẻ không tồi nhỉ! Hôn tới mức tóc cô ấy rối bù kìa.”
Thân là một thư ký trưởng, thư ký Nghiêm cảm thấy mình cần phải nhắc nhở sếp nhà mình, nếu không bị người ta chụp được ảnh rồi đăng tải lên mạng sẽ không tốt lắm. Vì vậy chị nhẹ chân bước qua, ho khẽ một tiếng: “Tổng Giám đốc Hoắc, có cần tôi thanh toán giúp ngài không?”
Hoắc Doãn Tư nhấc mắt, nhìn thấy thư ký của mình.
Mấy chục người phụ nữ phía sau đều đang nhìn Đông nhìn Tây, giả vờ như không nhìn thấy cậu.
Hoắc Doãn Tư vô cùng bình tĩnh trả lời: “Không cần! Tôi tự thanh toán!” Thư ký Nghiêm gật đầu, quay về chỗ ngồi.
Sau đó, Tổng Giám đốc Hoắc nhà chị cuối cùng cũng chịu khiêm tốn hơn chút, ngồi thêm một lúc nữa rồi đưa An Nhiên đi.
Áo khoác của cậu choàng lên vai An Nhiên.
Không đợi nhóm nhân viên nữ này tiếp tục bàn tán, thư ký Nghiêm liền vô cùng bình tĩnh nói: “Nhìn đi, đây là mệnh! Có hâm mộ cũng không được.”
Chị cũng nghĩ, như vậy thì sẽ không phải nửa đêm bật dậy lái xe liên tục mấy giờ đồng hồ.
Mà là xinh đẹp vui vẻ nằm trên giường đếm nhẫn kim cương! Thư ký Nghiêm trong lòng chua xót một trận.
Hoắc Doãn Tư dẫn theo An Nhiên rời đi, không lập tức về phòng mà đi thẳng ra bãi đỗ xe bên ngoài.
Một chiếc xe thể thao màu đen đang đỗ trước sân.
Hoắc doãn Tư mở cửa xe, khẽ gật đầu, bình thường cậu đã rất đẹp trai, trong bóng tối lại càng toát lên vẻ kiêu ngạo.
“Lên xe.”
Thấy cô không động đậy, cậu bắt lấy cánh tay nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng đẩy cô vào le.
Mãi đến khi cậu đã ngồi xuống bên cạnh, cô vẫn không có cảm giác chân thật.
Hoắc Doãn Tư nghiêng người cài dây an toàn cho cô, thấp giọng nói: “Đang nghĩ gì thế!”
An Nhiên rũ mắt nhìn cậu.
Cô không nhịn được vươn tay nhẹ nhàng chạm lên mặt cậu, vuốt ve từ lông mày đến sống mũi, từ trước đến nay cô vẫn luôn sợ cậu, chủ động đụng chạm như thế này có lẽ đã là chuyện can đảm nhất mà cô dám làm.
“Chúng ta đi đâu đây?”
Hoắc Doãn Tư nhấc mắt, ngón tay của cô rời khỏi mũi cậu.
Cậu lại bắt tay cô lại, để cô tiếp tục sờ, cậu chẳng những để yên cho cô sờ mà còn thấp giọng hỏi cô: “Thẳng không?”
Khuôn mặt An Nhiên lại nóng lên.
Cậu thực sự rất không biết xấu hổ, cậu... Không còn giống trước kia nữa. Trước đây, cho dù cậu có đùa giỡn hay bắt nạt cô cũng là dùng dáng vẻ nghiêm chỉnh đứng đắn như thường, không giống như bây giờ, lúc nào cũng nói một số lời khiến người ta luống cuống tay chân.
Cô định rụt tay về, nhưng Hoắc Doãn Tư không cho.
Thậm chí cậu còn cầm tay cô, dạy cô sờ.
Sờ tới sờ lui trên mũi cậu, sau đó lại nhỏ giọng trêu đùa cô: “Thẳng không?”
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!