Thẩm Thanh Liên nhìn Trương Sùng Quang, lại nhìn về phía Lâm Tòng. Cô ta hỏi lại lần nữa: “Tiền của anh từ đâu ra?”
Trương Sùng Quang đi tới, Lâm Tòng biết ngay, mọi chuyện không thể giấu được anh.
Hoắc Tây không thể nói ra điều này, vậy chính là người của Trương Sùng Quang giám sát bọn họ, trong lòng anh ta dâng lên một cảm xúc thê lương, anh ta buộc miệng nói: “Cậu không thể cho chúng tôi một con đường sống à?”
Anh ta chỉ Thẩm Thanh Liên: “Cô ấy đã thành ra như vậy rồi, không sống được mấy ngày nữa! Đúng, cô ấy ngu xuẩn, ngốc nghếch, bây giờ vẫn còn nằm mơ, nhưng tôi sẽ trông chừng cô ấy, không để cô ấy đi tìm cậu nữa.”
Trương Sùng Quang cười rất bình thản. Anh lấy một điếu thuốc từ trong túi ra.
Hộ sĩ ở ngoài cửa nhìn thấy, định bước vào ngăn cản, nhưng bị vệ sĩ ngăn lại ở bên ngoài.
Trương Sùng Quang châm lửa, hút một hơi sau đó vân vê ở sau lưng, anh hỏi Lâm Tòng: “Cậu đảm bảo sẽ không để cô ta tới tìm tôi, nhưng lại sao cậu lại đi tìm Hoäc Tây?”
Lâm Tòng không thể trả lời.
Trương Sùng Quang vân vê điếu thuốc giữa các khoé tay, anh đi tới đi lui trong phòng bệnh, giống như đang suy nghĩ.
Nửa phút sau, anh dừng lại: “Lâm Tòng, tôi và Thẩm Thanh Liên yêu đương nửa tháng, nhưng lúc chia tay tôi đã nói chuyện rất rõ ràng, cô ta bị gãy chân, nhưng dường như cũng không ai lấy dao ép cậu phải lấy cô ta nhỉ? Sau khi ly hôn cậu cũng có thể không cần quan tâm tới cô ta nữa, tên ngốc nhà cậu lần nào cũng quản chuyện của cô ta, quản tới mức khiến bản thân nhà tan cửa nát, cũng khiến cô ta thành ra dáng vẻ như vậy.”
Anh mắng tiếp: “Hai người đều là đồ ngốc.”
Trương Sùng Quang dập tắt điếu thuốc: “Như vậy đi, tôi đưa cậu một khoản tiền, cậu đưa Thẩm Thanh Liên rời khỏi thành phố B, rời đi thật xa! Đừng để tôi nhìn thấy hai người nữa, càng không thể để Hoắc Tây nhìn thấy.”
Nói xong, anh lấy một tờ séc từ trong túi ra.
Anh viết lên đó một dãy số, một triệu.
Khoản tiền này đủ để đưa Thẩm Thanh Liên đi, nếu Lâm Tòng muốn làm lại cuộc đời cũng sẽ có chút tiền vốn, nếu anh ta không thể vực dậy, vậy thì không thể trách người khác được.
Lâm Tòng nhận lấy chỉ phiếu, nhìn vào con số, anh ta lập tức sững sờ.
Trương Sùng Quang chỉnh lại quần áo: “Đừng để Hoắc Tây biết tôi tới đây, cũng đừng liên lạc với cô ấy nữa.”
Nói xong, anh chuẩn bị rời đi, nhưng Thẩm Thanh Liên vẫn không cam lòng, nhìn thấy tờ chỉ phiếu kia, cô ta cảm thấy Trương Sùng Quang vẫn còn chút tình cũ với mình, nếu không, sao anh nỡ bỏ ra một triệu chứ.
“Sùng Quang, Sùng Quang, anh yêu tôi có đúng không?”
“Tôi không đi với Lâm Tòng, tôi chỉ muốn ở bên cạnh anh.”
Cô ta giống như phát điên, không xem chồng mình ra gì. Thế nhưng Lâm Tòng vẫn rất thờ ơ.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!