Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 1740: Cô chia tay với người trước



Hoắc Doãn Tư giương mắt nhìn.

Cậu lẳng lặng nhìn Hoắc Tây chăm chú...

Hoắc Minh và Ôn Noãn cũng nhìn cậu, lát sau, Hoắc Doãn Tư nhàn nhạt nói: “Môn đăng hộ đối rất tốt! Sắp xếp đi!”

Cậu cũng không cần được vỗ về cảm xúc, chỉ là cậu nghĩ rằng, nếu lần rung động duy nhất đã không có kết quả thì cứ tìm một người phụ nữ thích hợp kết hôn đi!

Hoắc Minh thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn thấy nặng nề, giờ phút này thật ra ông hy vọng Doãn Tư sẽ từ chối hơn.

Thằng nhóc này đồng ý sảng khoái như vậy càng chứng tỏ nó bị tổn thương sâu sắc.

Hoắc Doãn Tư không ăn nhiều, ăn xong thì trở lên phòng ngủ tầng trên.

Miên Miên rất dính cậu, cứ háo hức chạy theo sau muốn nghe cậu kể chuyện, Hoắc Doãn Tư ôm cô bé lên đùi mình rồi thờ ơ kể, nhưng một lúc sau cậu cứ nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn của cô bé mà chìm vào suy nghĩ.

Cậu có cảm giác Miên Miên hơi giống người kia.

Sau đó cậu cười nhạo một tiếng, nghĩ gì vậy, cũng chỉ là một bước sai lầm mà thôi.

Sau đó, Hoắc Doãn Tư bắt đầu đi xem mắt.

Nhưng kiểu gì cũng không thuận lợi, không phải cậu quá soi mói mà là không chịu được sự soi mói của các cô ấy.

Hình ảnh cậu hẹn hò dùng bữa với các quý cô nổi tiếng được đăng tràn lan

trên báo giải trí và tài chính, gần như mỗi tháng đều có bạn gái mới, bên ngoài đều đồn rằng Tổng Giám đốc Hoäc là một tay chơi chính hiệu.

Thành phố W.

Trong một quán cà phê nhỏ, An Nhiên mặc quần áo phục vụ, lẳng lặng nhìn người đàn ông trên màn hình lớn.

Là Tổng Giám đốc của Hoắc Thị - Hoắc Doãn Tư.

Cậu đang ngồi dùng bữa hẹn hò với cháu gái của ông vua sản xuất chip, cậu trông vẫn lịch sự cao quý như thế, đoạn tình cảm không hợp thời của bọn họ cứ như chưa từng để lại dấu vết gì trên người cậu.

Mặc dù cô ấy có biết cậu đã đi tìm mình.

Chắc hẳn cậu cũng đã biết tất cả về cô ấy, lúc này chắc đang xem thường.

Trong mắt An Nhiên thì như vậy sẽ tốt hơn.

“Làm phiền cô nhân viên lau dọn bên đây một chút.” Có người gọi.

An Nhiên lập tức đáp lời rồi bước qua cẩn thận lau khô bàn, cô ấy làm việc nghiêm túc cẩn thận nên khá được ông chủ yêu thích, tiền lương tạm ổn.

Nhưng vẫn không đủ tiền nên cô ấy phải làm tận hai công việc, mỗi ngày làm mười sáu tiếng.

Cô ấy còn phải trả lại tám trăm ngàn nữa.

An Nhiên cũng không biết tại sao mình lại cố chấp với tám trăm ngàn của Hoắc Doãn Tư như thế, dường như nếu trả lại thì tâm lý cô sẽ dễ chịu hơn chút, chứ không phải là cô ấy đã... lừa gạt cậu.

Chuyện đêm đó trên gác xép cũng sẽ không tệ hại đến thế.

Đêm khuya, An Nhiên lê thân thể mỏi mệt đến trạm xe buýt.

Xe buýt buổi tối, 30 phút mới có một chuyến.

Trời đổ mưa, gió đêm lạnh lẽo, cô ôm chặt lấy bản thân, ẩn mình trong màn đêm... Cô cố gắng khiến bản thân chết lặng để không nghĩ đến người kia nữa.

Nhưng điều khiến cô khó chịu hơn cả sự mệt mỏi, là cô độc.

Cô cảm thấy mình bị bệnh rồi, nếu không thì sao lại nhớ Hoắc Doãn Tư chứ, rõ ràng hai người bọn họ là không có khả năng nhất thế giới này.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.