Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 1729: Không ăn thì thôi!



Cậu liền hỏi: “Vậy giờ em còn lại bao nhiêu tiền?”

“29 tệ.”

“29 tệ, em định mời tôi bữa trà chiều như thế nào đây?”

An Nhiên nhìn cậu…

Vài phút sau, hai người vào quán Khẳng Lão Đầu, trước mặt Hoắc Doãn Tư là một ly hồng trà chanh nóng và hai phần bánh đậu đỏ, tống 28 tệ.

Hoắc Doãn Tư với giá trị con người lên đến nghìn tỷ, chưa bao giờ nếm qua một buổi trà chiều như vậy.

Cậu ngấn người nhìn bàn trà thật lâu.

An Nhiên mở một cái bánh ra đưa cho cậu: “Ăn nóng mới ngon!”

Cậu ghét bỏ nói: “Tôi không ăn đồ ngọt!”

Cậu bắt đầu uống trà, hương vị chắc chắn không thế nào bằng hồng trà Anh Quốc của cậu, nhưng vì chú thỏ nhỏ này thì thôi uổng tạm cũng được, khi cậu thấy cặp đôi nào đó ở bên nhau, đàn ông vẫn luôn nhường phụ nữ.

Tổng Giám đốc Hoắc hạ phàm, lòng An Nhiên cũng bắt đầu bình tĩnh lại.

Sau khỉ cô ăn xong một cái bánh, cô hỏi: “Anh không ăn thật à? Ngon lắm đó.”

Lúc đầu, Hoắc Doãn Tư vẩn trưng ra bộ mặt ghét bỏ, nhưng ngẫm lại, nếu cậu ăn có thế khiến chú thỏ nhỏ này vui vẻ, vậy thì cứ ăn thử đi!

Vì thế, cậu ho nhẹ một tiếng: “Em gỡ bao bì ra giúp tôi đi!”

An Nhiên đã quen hầu hạ cậu, không cảm thấy chuyện này có gì bất thường.

Nhưng người khác trong quán đều thầm thì.

Tiếng cười khúc khích của mấy cô gái bàn bên vang lên: “Em gỡ bao bì ra giúp tôi đi… y dà, đã nói vậy rồi, sao không nói luôn em đút tôi ăn đi! Đàn ông bây giờ đúng thật là tự tin quá nhỉ!”

Mặt An Nhiên đỏ lên…

Ánh mắt Hoắc Doãn Tư tối sầm, cậu duỗi đôi chân dài, sau đó nhẹ nhàng thản nhiên nói: “Đút tôi đi!”

Mấy cô gái kia đều sững sờ.

Sao còn có loại người như vậy chứ?

Nhưng khi quay lại nhìn kỹ người đàn ông, mấy cô gái kia lập tức im bặt, người đàn ông này quả thật là đẹp điên lên được.

Cao quý gấp trăm lần so với những ngôi sao trên tạp chí thông thường.

Cả người cao cấp không hề phù hợp với quán Khẳng Lão Đầu chút nào, mà cô gái bên cạnh cậu thì ăn mặc như thư ký… Tổng Giám đốc và thư ký nhỏ… đến Khẳng Lão Đầu hẹn hò à?

Lần đầu tiên An Nhiên tỏ ra giận dỗi.

Cô nhỏ giọng nói: “Không ăn thì thôi!”

Hoắc Doãn Tư nhìn cô một lúc lâu, nhận ra cô đang hơi bực bội, nếu bây giờ đang ở trong căn hộ, chắc chắn cậu sẽ còn bắt nạt cô thêm một chút nữa, nhưng hai người lại đang ở bên ngoài, thôi thì cho chú thỏ nhỏ này chút mặt mũi vậy.

Cậu cất cái bánh nhỏ kia vào túi, sau đó chủ động xách hai túi vật dụng hằng ngày lên.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.