Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 1705: Cô để ý đến tám năm rời đi của cậu



Hoắc Tây đến văn phòng luật.

Cô dường như đọc sổ sách cả ngày, buổi trưa, Miên Miên gọi điện thoại đến nhẹ nhàng hỏi cô có muốn cùng ăn cơm không.

Hoắc Tây đoán chính Trương Sùng Quang bảo Miên Miên gọi điện tới.

Cô suy nghĩ một chút rồi an ủi Miên Miên, nói buổi trưa không đủ thời gian chạy qua chạy lại.

Miên Miên nhanh chóng cúp máy, bởi vì ở bên kia thư ký mang lên những món ăn thơm phức…

Hoắc Tây đặt di động xuống, lại chậm rãi ngồi xuống ghế da, nghĩ đến Miên Miên, cũng nghĩ đến Trương Sùng Quang.

Thực ra cô có thể cảm nhận được Trương Sùng Quang vẫn còn tình cảm với cô, nhưng nhiều chuyện như vậy, qua nhiều năm như thế, mọi thứ đã sớm khác biệt.

Cô cũng có hỏi qua bản thân, lúc trước sao cô lại để tâm đến thế.

Cô để ý đến tám năm rời đi của cậu.

Cô để ý đến tình yêu của bọn họ thật vất vả

mới có được, cậu lại lần nữa dây dưa với Thấm Thanh Liên, vứt bỏ sự rộng lượng của cô xuống bùn.

Cô cũng từng nghĩ qua, trong lòng của Trương Sùng Quang, Hoắc Tây cô đáng giá bao nhiêu?

Hoắc Tây cười nhẹ.

Lúc này Lục Huân gọi điện thoại đến, nói cô ấy đang ở gần văn phòng luật, muốn ăn cơm với cô, có lẽ còn có một sổ vấn đề pháp lý muốn hỏi cô.

Hoắc Tây nhìn đồng hồ, cũng là giờ ăn cơm, nên cô đồng ý.

Thư ký của cô cũng gõ cửa phòng bước vào, hỏi cô ăn cơm trưa như thế nào, Hoắc Tây cầm áo khoác đi ra ngoài: “Tôi có hẹn với Tiểu Huân.”

Thư ký mỉm cười: “Đã rất lâu chưa gặp cô ấy!”

Bước chân của Hoắc Tây dừng lại: “Cô ấy sống rất tốt.”

Vài phút sau, Hoắc Tây đi đến một tiệm cơm Tây ở phố đối diện, phong cách đẹp và kinh doanh cũng rất tốt.

Lúc Lục Huân gọi điện thoại, cô đã đến nơi này.

Trông thấy Hoắc Tây cô ấy nhẹ nhàng vẫy

tay: “Chị ơi, ở chỗ này.”

Hoắc Tây đi đến ngồi xuống, còn chưa gọi món, Lục Huân liền nhìn cô chằm chằm, giọng rất nhẹ nhàng: “Thật sự chị đã đăng ký kết hôn với Trương Sùng Quang rồi sao?”

Mặt Hoắc Tây nóng lên: “Lục Thước nói cho em biết sao?”

Giọng Lục Huâng càng nhỏ hơn: “Thực ra cả thành phố B đều biết! Anh Sùng Quang đã đi phát kẹo mừng khắp nơi.”

Hoắc Tây:…

Cô cúi đầu vừa gọi món, vừa không để ý hỏi những chuyện về mặt pháp lý.

Nhưng Lục Huân cảm thấy rất có hứng thú với đời sống tình cảm của cô.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.