Hoắc Tây không dám chọc anh, vào những lúc như vậy của đàn ông.
Trương Sùng Quang lo lắng cho Miên Miên, thật ra cũng không có tâm tình ấy, anh chỉ là... Chỉ là muốn giận dỗi cô, hoặc là thử thăm dò thôi!
Bây giờ đã nói thẳng rồi, cũng không còn gì chắn giữa nữa.
Vốn dĩ muốn làm chết cô, nhưng đứa nhỏ bị bệnh, người làm cha làm mẹ nào kịp nghĩ những chuyện khác chứ?
Chung quy anh vẫn giận cô, nhưng lại ném lại vài câu rồi tiếp tục lên lầu.
Ánh đèn kéo dài bóng lưng anh.
Hoắc Tây nhìn bóng lưng anh chăm chú, nghĩ có nên lên lầu xem Miên Miên không, nhưng nghĩ đến thái độ của Trương Sùng Quang, cô vẫn không đi qua, mà quay về dọn dẹp hành lý.
Cô dọn qua, còn Bạch Khởi...
Lúc Trương Sùng Quang lên lầu, cô gái nhỏ đã tỉnh rồi.
Thân thể nhỏ bé nằm trên giường, dụi mắt, tỉnh lại ở chỗ lạ vốn dĩ sẽ sợ hãi bật khóc, nhang có Tiểu Quang ở bên cạnh nên cô bé không khóc nữa.
Ôm chú chó con, trông ngóng nhìn Trương Sùng Quang ở trước cửa.
Trương Sùng Quang yên lặng nhìn cô bé chăm chú một lúc, đi đến ngồi bên giường.
Vươn tay, xoa đầu cô bé: “Còn đau không?” Không nhắc đến còn đỡ, vừa nhắc đến Miên Miên lại nhớ ra.
€ó lẽ là thiên tính cha con, Miên Miên bổ nhào vào lòng anh nhỏ giọng nói: “Vẫn còn đaul”
Trương Sùng Quang lại xoa cho cô bé.
Cô nhóc nửa tỉnh nửa không dựa vào lòng bố, nhỏ giọng rên rỉ bụng đói... Trương Sùng Quang vươn tay nhìn đồng hồ, khẽ cười, đói cũng nhanh thật.
Anh ôm cô bé xuống lầu.
Nhõng nhẽo làm nũững, cũng không chịu đi bộ, người làm bố cùng chiều quen.
Ở đây vốn dĩ đều là chuẩn bị cho cô bé, đồ dùng cho trẻ đều có đủ, Trương Sùng Quang một tay ôm cô bé một tay cầm chiếc ghế trẻ em màu hồng đi đến phòng bếp.
Lúc anh làm cơm thì để Miên Miên ngồi trên ghế nhỏ.
Đợi một lát nữa Hoắc Tây cũng đến ăn cơm, anh làm khá nhiều, Trung Tây đều có.
Anh vừa sắp xếp vừa nói chuyện với Miên Miên, mấy năm trước của cô gái nhỏ anh cũng không được can dự.
Anh muốn biết những chuyện lúc nhỏ của cô bé.
Cũng may cô bé nhớ lây, chuyện đã từ lâu rồi cô bé vẫn có thể nhớ được, vì thế Trương Sùng Quang rất hài lòng.
Đột nhiên, Miên Miên mềm mại hỏi anh: “Chú à, chú là bố cháu sao?” Một giọt máu đỏ tươi đỏ thâm cả ngón tay.
Trương Sùng Quang ngây người, mãi đến khi Miên Miên hỏi lại một lần nữa anh mới định thần, nghiêng người dịu dàng nói: “Đúng vậy, bố là bố con!”
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!