Trăng sáng sao thưa. Trương Sùng Quang đứng ở trước sân biệt thự, anh yên tĩnh nhìn phía trước. Dường như Bạch Khởi có việc phải đi trước.
Hoắc Tây đi cậu ta đến bên xe, Bạch Khởi một tay mở cửa xe, cúi đầu nói chuyện với cô.
Có lẽ rất dịu dàng.
Hoắc Tây rất dịu dàng, sau đó Bạch Khởi hôn nhẹ ở sau tai cô, trong sự dịu dàng lại mang theo chút dục vọng... Chỉ riêng thân mật với người yêu.
Sau khi vuốt ve giây lát, Bạch Khởi lên xe rời đi. Chiếc xe hiệu màu đen trong đêm, từ từ rời đi.
Hoắc Tây đứng một lúc quay người muốn đi vào trong sảnh tiệc, khi quay lưng lại nhìn thấy Trương Sùng Quang.
Anh đứng ở dưới dây.
Ánh bóng của tán cây khiến khuôn mặt anh âm u khó đoán, nói chung sắc mặt không phải dễ coi lắm.
Anh lấy một điếu thuốc từ trong túi, đốt lên.
Nhưng kẹp ở giữa ngón hút, nhẹ nhàng nhìn cô.
Hoắc Tây không muốn dây dưa với anh, lướt qua.
Cánh tay bị anh nắm lại tiếp đến cô bị anh đè trên thân cây, vỏ cây sần sùi ma sát nước da mềm mại, có chút đau nhưng bởi vì hoàn cảnh bí ẩn lại thêm phần kích thích.
Trương Sùng Quang nghiêng mình, dựa sát sau cổ cô.
Cô cho rằng anh muốn hôn cô nhưng anh không có.
Bàn tay kẹp điếu thuốc đó dư hai ngón, nhẹ nhàng lướt qua nơi cô bị hôn.
Bắt đầu rất nhẹ nhàng sau đó rất dùng sức.
Sức mạnh cứ giống như chà đi miếng thịt đó vậy.
“Anh không chà sạch đâu!” Hoắc Tây thấp giọng lên tiếng: “Đừng phí sức nữa."
Trương Sùng Quang ngước nhìn.
Ánh mắt của anh vừa tối vừa khó hiểu, nhìn cô hồi lâu giọng nói khàn hỏi: “Đã biết tôi theo đến từ sớm, cố ý làm cho tôi thấy? Muốn chứng minh điều gì? Muốn chứng minh tôi còn thích em, còn muốn em sẽ vì chuyện này mà ghen sao?”
Hoắc Tây bị nói đến xấu hổ, hơi nghiêng mặt qua.
“Anh biết anh đang làm gì không?”
“Biết!” Anh lần nữa đến gần cô, giọng nói khàn hơn lúc nãy: “Tôi muốn làm chết eml”
Hoắc Tây trừng anh, đẩy mạnh anh ra. Nhưng lần này rõ ràng Trương Sùng Quang không muốn buông tha cô nữa. Cho dù giữa bọn họ rối tung.
Sau cùng còn sẽ kiện nhau để tranh giành quyền nuôi dưỡng Miên Miên, cho dù bây giờ bọn họ hận nhau nhưng vẫn không thay đổi được một sự thật.
Chính là anh muốn cô.
Từ khi Hoắc Tây rời đi, Trương Sùng Quang đã mắc một loại bệnh mà Hoắc Tây chính là thuốc giải của anh.
Lúc này thuốc đứng ngay trước mặt anh. Anh cưỡng ép đưa cô lên xe, Hoắc Tây giãy dụa rất lợi hại, một tay Trương Sùng Quang cố định cô lại, mặt không biểu cảm nói với tài xế ở phía trước: “Về biệt thự!”
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!