Mặc dù anh ta rất ít khi gặp cô ta, nhưng hai người thật sự rất cố gắng để được hạnh phúc.
Sự xuất hiện của Trương Sùng Quang đã phá vỡ tất cả, cho dù chỉ nhìn một cái cũng khiến cô ta không chịu đựng nổi.
Tất cả ngụy trang của cô ta đều bị xé bỏ, lúc cô ta nức nở kéo ống tay áo của Lâm Tòng hỏi anh ta rằng liệu bọn họ có thể quay về cuộc sống như trước kia không, biểu cảm của Lâm Tòng có hơi vặn vẹo.
Một lúc lâu sau, anh ta mới nhẹ giọng nói: “Nếu buổi tối anh đi công tác đó, em không tới chung cư của Trương Sùng Quang, tất cả mọi chuyện đều sẽ không xảy ra! Anh và cậu ta vẫn sẽ là bạn tốt...”
Hoắc Tây cũng là người anh ta đặt ở góc sâu trong tim.
Lúc không nhìn thấy cô, anh ta thậm chí còn quên mất mình đã từng thương nhớ người này.
Mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp.
Là do Thẩm Thanh Liên quá tham lam, hết muốn thứ này lại muốn thứ kia...
bây giờ, cô ta hỏi anh ta có thể quay lại trước kia không, anh ta quả thực cũng muốn hỏi cô ta một câu!
Phải làm thế nào thì mẹ của anh ta mới có thể sống lại!
Trương Sùng Quang đang trả thù đúng không, anh sống không vui vẻ, nên cố ý tới ghê tởm anh ta đúng không!
Cũng tốt, thực ra lúc anh ta và Thẩm Thanh Liên ở bên nhau, đều giả vờ bản thân đang rất hạnh phúc.
Anh ta không rời bỏ Thẩm Thanh Liên, nhưng anh ta cũng không quá mức giả vờ, trừ đi làm ra, anh ta cũng học được uống rượu, anh ta cũng sẽ đi tìm phụ nữ, tiền lương của anh ta không nhiều, vì vậy, những người phụ nữ mà anh ta tìm cũng không quá đắt, đa phần đều là loại có giá một hai trăm. Mỗi khi quay về, trên người anh ta luôn kèm theo mùi nước hoa rẻ tiền.
Trong lòng Thẩm Thanh Liên biết rất rõ, nhưng cô ta không có khả năng tự sinh tồn.
Vì vậy cô ta chỉ có thể chịu đựng, chưa từng cãi nhau với anh ta lần nào. Lâm Tòng nghĩ, giữa hai người bọn họ quả nhiên không có tình cảm.
Cứ như thế, anh ta lại càng thêm quá đáng, có khi, anh ta còn không về nhà mấy đêm liền...
Trương Sùng Quang mang theo vết thương trở về chung cư, chính là tòa chung cư của Hoäc Tây.
Anh tới để xem thử cô đã trở về chưa.
Mọi thứ đều như cũ.
Cô chưa từng tới đây.
Trương Sùng Quang ngồi một mình trong phòng khách, trong phòng khách chỉ có một ngọn đèn, trông rất cô đơn, sau đó, anh không thể chịu nổi sự cô đơn đó nên quyết định đi nấu cơm.
Bởi vì đã có thêm một đứa trẻ, nên anh muốn học nấu bữa ăn cho trẻ con.
Gần đây, anh không sống ở đây, đồ trong tủ lạnh rất ít, anh định tới siêu thị một chuyến.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!