Đêm nay Hoäc Tây ngủ không ngon giấc, sáng sớm hôm sau thức dậy, con mắt sưng lên phải dùng không ít phấn mới che lấp được.
Cô nhìn người trong gương mà hoảng hốt. Thật sự đã già hơn lúc trước rồi.
Không chỉ vì đã từng sinh con, mà còn vì tâm trạng, đôi mắt của người trong gương không hề có ánh sáng, rất khác với Hoắc Tây trước đây.
Cô nhớ đến sau lần đầu tiên mất đi Trương Sùng Quang, cô cũng không như thế này.
Thì ra, từng có được vẫn rất khác.
Dưới tầng có tiếng của Miên Miên, Hoắc Tây chuẩn bị cho bản thân nhanh hơn, sau đó đi xuống tầng.
Bạch Khởi và Miên Miên đã ngồi trước bàn ăn.
Miên Miên rất ngoan, cô bé tự mình ăn cơm, chỉ thỉnh thoảng Bạch Khởi chăm sóc thôi. Hoắc Tây đi đến ngồi, thấp giọng nói: “Lát nữa tôi đưa Miên Miên về! Cậu ở
nhà nghỉ ngơi đi.”
Cô cũng không muốn Bạch Khởi tham gia quá nhiều, sức khỏe cậu ấy không tốt, mà Trương Sùng Quang gặp cậu ấy chắc chắn nói chuyện không dễ nghe, Bạch Khởi lại cười nhạt một tiếng: “Tôi về với chị đi!”
Nói xong, cậu chạm vào tóc của cô: “Sao chị lại quên rồi, bây giờ chúng ta đang là một đôi vợ chồng ân ái đấy.”
Hoắc Tây cười nhạt một tiếng. Miên Miên ăn sáng xong thì leo lên ngực Bạch Khởi, nhỏ giọng kể với bố nhỏ của mình là hôm qua cô bé đã nhìn thấy chó chó đốm nhỏ, cô bé dùng tất cả
những từ tốt đẹp nhất để miêu tả Tiểu Quang kia.
Bạch Khởi ung dung cười một tiếng: “Dì cho cậu ta đi vào sao?”
Câu này là nói với Hoắc Tây.
Hoắc Tây gật đầu: “Tôi sẽ nói với dì! Dù vậy tôi nghĩ anh ta sẽ không đến thường xuyên đâu.”
Lòng tự trọng của đàn ông không cho phép anh ta đến liên tục.
Có lễ anh ta chỉ muốn gặp Miên Miên một chút thôi.
Bạch Khởi không hỏi nữa, cậu ta ăn sáng xong thì để ít quà lên xe.
Hoắc Tây ôm Miên Miên lên xe, cô nói nhẹ: “Để tôi lái!”
Bạch Khởi lại rất kiên trì, cuối cùng vẫn là cậu ta lái.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!