Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 1544: Không nỡ dời đi



Trong bóng đêm, ánh lửa đỏ tươi giữa hai ngón tay thon dài của Trương Sùng Quang thon tạm dừng lại.

Ánh mắt của cậu giằng co trên người Hoắc Táy.

Không nỡ dời đi.

Cậu thấy cô đứng dưới đêm xuân, cô mặc một chiếc váy màu đen, mái tóc đen dài bị gió đêm thối bay, khuôn mặt nhỏ sáng bừng giữa đêm đen.

Đã từng có rất nhiều khi, cậu nâng khuôn mặt nhỏ này lên, vừa hôn môi vừa liều chết triền miên cùng cô.

Thế nhưng bây giờ cũng chỉ có thể đứng nhìn từ phía xa xa.

“Hoắc Tây.” Cậu lẩm bấm gọi tên cô, ánh mắt có phần nóng bỏng.

Hoắc Tây cũng thấy cậu.

Thế nhưng cô chỉ lẳng lặng nhìn hai giây, sau đó xoay người rời khỏi sân thượng.

Ánh mắt của Trương Sùng Quang trở nên ảm đạm.

Cậu nhìn theo hướng cô rời đi, nơi đó, dường

như vẫn còn sót lại bóng hình của cô…

Hoắc Tây đi về phòng sinh hoạt.

Cô có hơi muộn phiền, ngồi trên sô pha tiện tay cầm đọc một tập tạp chí, thế nhưng đọc cả nửa ngày cũng không biết phía trên đang viết cái gì-

Tiếng đập cửa vang lên bên ngoài.

Cô giương mắt nhìn, Lục Thước đang đứng ở cạnh cửa, cong môi cười nhẹ: “Có thể tiến vào không?”

Hoắc Tây vỗ vào vị trí bên cạnh mình.

Lục Thước từ từ đi vào, sau khi ngồi xuống cậu ấy lấy một tờ chi phiếu ra từ trong túi áo, con số phía trên là hai mươi tỷ.

Cậu ấy đấy cho Hoắc Tây.

Hoắc Tây sững sờ một lúc rồi mới hoàn hồn: “Lục Thước, chị đã trả cho cậu ta rồi! Em cứ xài trước đi!”

Cô mỉm cười nhẹ nhàng: “Không cần trả! Coi như đây là quà cưới chị tặng em và Lục Huân đi!”

Lục Thước và Lục Huân sắp tố chức hôn lễ.

Vì để không kích thích ông già ở thành phố c kia, chọn tổ chức ở thành phố B.

Số tiền này xem như quà mừng của Hoắc Táy.

Lục Thước than nhẹ: “Chị, quà mừng này quá nặng!”

Hoắc Tây nhẹ nhàng sờ đầu của cậu ấy: “Lục Thước, cả đời mới được một lần! Không nặng.”

Lúc này Lục Thước mới nhận lấy.

Cậu hướng cằm bên ngoài một chút: “Anh ấy ở bên ngoài, phải không?”

Hoắc Tây không lên tiếng.

Lục Thước lại nói tiếp: “Em thấy anh ấy vẫn chưa nguồi ngoai, ngoài miệng không nhắc tới nhưng trong lòng vẫn thầm mong.”

Tất nhiên Hoắc Tây biết nhưng tất cả những chuyện có liên quan đến Trương Sùng Quang, cô đều không muốn tham gia.

Cô không đáp lời, Lục Thước biết cô không muốn nhắc tới.

Vì thế cậu ấy cũng không đề cập lại nữa.

Cậu ấy chỉ cảm thấy đáng tiếc, cậu còn nhớ rõ ngày đó lúc chị cậu ấy lấy chi phiếu ra cho, thần thái rạng ngời, rõ ràng lúc ấy tình cảm rất tốt, sao lại lập tức tách nhau ra vậy!

Lục Thước xuống lầu.

Ôn Noãn đi tới, bà mang một chén đậu đỏ hầm cho Hoắc Tây.

Hoắc Tây uống từng ngụm nhỏ.

ôn Noãn ngồi một bên, chải mượt mái tóc dài thay cô, châm chước một hồi nói: “Gần đây có một chàng trai khá phù hợp đế xem mắt, bố con bảo mẹ tới hỏi con có muốn gặp một lần không?”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.