Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 1517: Tôi tệ đến như vậy sao?



“Cậu biết nấu canh? Cho Bạch Khởi uổng?”

Hoắc Tây ừ một tiếng.

Trương Sùng Quang đặt đôi tay thon dài xinh đẹp trên tay lái, cân nhắc nói: “Chúng ta cùng đi? Lát nữa đế tôi nấu cho! Tôi sợ cậu khiến cho Bạch Khởi bị tiêu chảy.”

“Tôi tệ đến như vậy sao?”

“Có lẽ, có thế…có đi!”

Hoắc Tây không quan tâm cậu nữa.

Trương Sùng Quang lái xe một lúc, nói nhỏ: “Hoắc Tây, thật ra cậu vẫn giống như trước đây, tôi rất muốn nuông chiều cậu, nhìn có vẻ ‘ôn ào nhưng thật ra rất ngoan, cũng dễ dỗ.”

“Buồn nôn.”

Trương Sùng Quang cười nhẹ nhàng, trông rất sung sướng.

Nửa tiếng sau, họ tới siêu thị, vẫn giống như

lần trước.

Chỉ là tâm trạng khác nhau, hình như có chút khác biệt.

Trương Sùng Quang ném đủ thứ đồ vào xe đấy, Hoắc Tây la hét: “Nhiều như vậy ăn sao cho hết, loại thịt bò này làm sao tôi biết làm! Còn sữa này nữa tôi không thích uống.”

“Hai người ăn, thịt bò tôi làm, sữa để tòi uống.”

Trương Sùng Quang nói xong, Hoắc Tây nhỏ giọng thì thầm: “Không phải vài ngày nữa cậu phải chuyển đi rồi sao?”

“Tôi đây không thể tới thăm à?”

Luật sư Hoắc muốn ăn cơm Thái tôi sẽ làm cơm Thái, muốn ăn món ý tôi sẽ làm món Ý, sau khi ăn xong tâm trạng vui vẻ còn có thế dùng một ít phục vụ đặc biệt…Không động lòng sao?”

Cậu ăn nói dõng dạc, cũng không thèm che giấu.

Xung quanh đã có vài cô gái cười trộm, may mà da mặt Hoắc Tây dày, nhưng cô cũng không muốn bị người ta vây xem miễn phí.

“Trương Sùng Quang, cậu có thể biết xấu hổ một chút không?”

Trương Sùng Quang trả lời là, nghiêng người hôn môi cô một chút.

Hôn xong, cậu làm như không có chuyện gì: “Đi tới khu đồ sổng nhìn chút, mua ít bào ngư!”

Hoắc Tây đang thèm ăn cay.

Cô cũng không cần già mồm cãi láo, đi bên cạnh cậu, vừa đi vừa chọn, giống như cặp vợ chồng mới cưới bình thường.

Trương Sùng Quang vinh dự được đưa ra quyết định của mình.

Nhưng thỉnh thoảng, cũng có hỏi ý kiến của Hoắc Tây, ví dụ như hoa quả và đồ ăn vặt mà cô thích.

Đi dạo một giờ, mua một đống lớn.

Trở về căn hộ, Hoắc Tây liền đá rớt giày cao gót, nằm trên sô pha: “Mệt chết! Trương Sùng Quang cậu sau này nghỉ ngơi đi đừng đi dạo siêu thị với tôi nữa! So với mở phiên tòa còn mệt hơn nữa!”

Trương Sùng Quang rửa sạch sườn, hầm lên.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.