Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 1445: Chú Hoắc!



Cậu không chịu, mà về thẳng biệt thự, nào ngờ vừa mới đi vào đã thấy Hoắc Minh ngồi trên sô pha, đang uống trà, dường như đang chờ cậu.

“Chú Hoắc!”

Trương Sùng Quang cúi đầu nói, sau đó lập tức che mặt, muốn lên lầu.

Hoắc Minh gọi cậu lại: “Hơn nửa đêm rồi, cháu chơi bời ở đâu? Hoắc Tây đi ra ngoài lêu lống

không trở lại, cháu cũng lêu lổng không trở lại, ha ha, cái nhà này càng ngày càng không giống nhà, sao thế, trong nhà có ma nên các người không ai thèm về, đúng không?”

Trương Sùng Quang đành phải ngồi xuống sô pha.

Hoắc Minh liếc mắt nhìn, người giúp việc lập tức cầm hòm thuốc tới bôi thuốc cho Trương Sùng Quang.

Người giúp việc trông cậu từ nhỏ đến lớn nên thấy rất đau lòng: “Người nào đánh cậu Sùng Quang mạnh như vậy?”

ở trước mặt Hoắc Minh, Trương Sùng Quang đâu có mặt mũi nói.

Cậu cố gắng che giấu.

Nhưng Hoắc Minh đâu phải dễ bị lừa gạt như vậy? Ánh mắt sắc bén của ông nhìn trong chốc lát rồi nở nụ cười: “Tống Giám đốc Trương của nhà ta ở bên ngoài kêu mưa gọi gió, ai dám đánh cháu chứ, nếu như đánh nhau thì cũng là vì tranh giành tình nhân!”

Trương Sùng Quang sờ mũi.

Tâm trạng Hoắc Minh rất tốt, châm điếu thuốc rồi kích động hỏi: “Bạch Khởi nhỏ hơn cháu mấy tuổi?”

Trương Sùng Quang sững sờ.

Hoắc Minh lại cười: “Chú Hoắc đây, cái khác không có, nhưng có một chút kinh nghiệm có thể chỉ dạy cho cháu!”

Ông dừng một chút: “Lúc dì ôn Noãn của cháu còn trẻ được rất nhiều người yêu thích, chú buồn phiền lắm! Làm sao bây giờ đáy, đâu thể ngày nào vợ chồng cũng cãi nhau, vì vậy chúng ta phải nghĩ cách biến tình địch thành người một nhà! Ví dụ như thằng nhóc họ cố kia, chẳng phải chú đã nhận nó làm con nuôi rồi sao, thấy cậu ta gọi Ôn Noãn là mẹ nuôi, chú vui phải biết!”

Vẻ mặt Trương Sùng Quang hiện giờ không thể diễn tả bằng lời.

Cậu không chữa trị vết thương nữa mà đứng dậy: “Chú Hoắc, cháu đi ngủ trước một lát!”

Hoắc Minh gọi cậu: “ơ kìa, chú còn chưa nói xong mà!”

Trương Sùng Quang đã đi lên lầu, dáng vẻ rụt rè quý phái, giọng nói cậu vang lên: “Cháu vẫn chưa muốn có đứa con trai lớn như vậy! Nếu muốn có con, cháu sẽ tự sinh!”

Hoắc Minh khịt mũi: “Cháu tưởng cháu là gái mái đẻ trứng à, cháu có giỏi thì sinh cho chú một đứa đi, chú và dì ôn của cháu đang mong ngóng được ôm cháu lâu rồi. Cháu nói nè, mấy người các cháu không ai bằng Lục Thước hết, âm thầm lặng lẽ làm hết mọi việc, mâu thuẫn trong nhà

cũng được giải quyết tốt!”

Ông càng ngẫm thì thấy càng tức giận: “Sao chú lại nuôi mấy tên vô dụng như các người chứ!”

Trương Sùng Quang đứng lại.

Cậu vô cùng can đảm nói: “Cháu cũng đang suy nghĩ đây, chú Hoắc có muốn đế cho Hoắc Tây sinh con với cháu không?”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.