Là giọng của Trương Sùng Quang.
Hoắc Tây ném giày xuống đất, mang vào lại
rồi nhìn về phía ghế sa lon.
Trương Sùng Quang đang ngồi ở đó, dù không bật đèn nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ tiều tụy, trước mặt cậu có mấy chai rượu, dưới đất còn thêm mấy chai không nghiêng ngã.
Hoắc Tây khoanh tay trước ngực nói: “Chà, thức sớm vậy!”
Vẻ mặt Trương Sùng Quang lạnh lùng: “Không thể so với luật sư Hoắc được! Sao vậy, chơi bời suốt đêm với tiếu thịt tươi mà vẫn có thế dậy được à? Là vì cậu ta không được hay vì luật sư Hoắc có năng khiếu trời ban?”
Cậu đã nổi giận thật sự, đến cả luật sư Hoắc mà cũng gọi ra miệng.
Hoắc Tây thấy cậu như vậy cũng không chịu thua, cô tự rót cho mình một ly nước nóng, vừa uống vừa châm chọc cậu.
“Tôi quen thuộc với thành phố B! Không giống như Tống giám đốc Trương, muốn uống rượu hoa cũng không tìm được chỗ!”
“Mới sáng sớm, hay là đem một con chó Hybrid về đi, không cần phải khó chịu với người khác nữa!”
Trương Sùng Quang lạnh lùng nhìn cô.
Hoắc Tây thoải mái ngồi đối diện cậu, hai
chân không mang tất gác lên bàn trà nhỏ.
Thắng thế mà, ai lại không khoái trá.
Trương Sùng Quang nhìn chân cô: “Sao thế, dữ dội đến nỗi tất chân cũng rách à!”
“Đúng đó!”
“Cậu gần ba mươi rồi, không thể hiếu được thế lực của tiểu thịt tươi 24 tuối đâu!”
Trương Sùng Quang bẻ bẻ tay: “Cậu ta giỏi vậy sao?”
Hoắc Tây chớp chớp mắt: “Thử một lần mới biết được!”
Trương Sùng Quang tức tới nỗi không muốn đế ý tới cô, thế là đứng dậy đi lên lầu, nhưng mới đi được nửa đường đã bị Lục Thước chặn lại, đêm qua Lục Thước không đi, cố tình ở lại xem trò vui.
Quả nhiên, mới sáng sớm đã cực kỳ đặc sắc.
Cậu biết, muốn trị được Trương Sùng Quang thì phải có chị của mình!
Lục Thước cùng một giuộc với Hoắc Tây, giả vờ như không biết, cười tủm tỉm: “Sao ai cũng dậy sớm thế?”
Trương Sùng Quang huých vai cậu ra đi lên lầu.
Lục Thước mặc áo choàng tắm dày màu trắng chậm rãi xuống lầu, Hoắc Tây duỗi chân
qua: “Xoa bóp cho chị đi! Bận cả đêm chị mệt chết đi được!”
Trước giờ Lục Thước vẫn luôn thân thiết với cô, cậu xoa bóp, suy nghĩ một chút rồi lại hỏi.
“Tính thế nào?”
Cậu hất cằm chỉ vào vị trí trên lầu: “Người đã về, chị đang muốn chọc giận anh ấy à?”
Hoắc Tây đánh cậu một cái.
Cô cười nhạt: “Em nghĩ nhiều rồi! Trên đời này làm gì nhiều chuyện gương vỡ lại lành đến thế.”
Lục Thước cũng cười khẽ, không nói gì.
Trương Sùng Quang đứng trên lầu hai.
Những ngón tay thon dài nắm lấy tay vịn, nắm chặt đến nỗi các đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch, cậu nghe Hoắc Tây nói, cô nói làm gì có nhiều chuyện gương vỡ lại lành đến thế.
Khi cô nói những lời này, trông có vẻ khá nguội lạnh.
Trương Sùng Quang không thể nào diễn tả được cảm giác trong lòng mình, trở về phòng ngủ, cậu tựa đầu vào khung cửa, nghĩ đến chuyện sau tết mình phải lập tức quay về Mỹ, vậy thì họ sẽ vần có thể giống như trước đây.
Vui vẻ làm người một nhà của nhau.
Khi đối phương gặp khó khăn, vẫn có thế giúp đỡ lẫn nhau, nhưng sẽ không thể trở thành người yêu.
Ai nấy đều thoải mái.
Hoắc Tây đã làm được, sau khi cậu nói chia tay, cô chưa từng đòi quay lại với cậu.
Cậu biết đã có một khoảng thời gian Hoắc Tây vẩn chờ đợi cậu, chờ cậu hối hận, chờ cậu quay đầu, bởi vì nhà của cậu ở đây, cô luôn cho rằng cậu sẽ quay về.
Nhưng cậu đã không làm vậy, mấy năm nay, cậu chưa từng quay về.
Cô vứt bỏ cậu cũng là chuyện thường tình.
Bây giờ cậu có tư cách gì mà khó chịu?
Xốc lại tinh thần, quay về Mỹ mới là lựa chọn chính xác.
Nhưng khi Trương Sùng Quang thu dọn hộ chiếu, trong lòng cậu khó chịu vô cùng, từ nhỏ cậu đã trải qua mọi đau khố, nhìn thấy mẹ nhảy lầu trước mắt mình, sợ hãi đến thế nhưng cậu vẫn đè nén trong lòng.
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website