Hoắc Tây tựa lưng vào ghế, lạnh lùng nhìn Trương Sùng Quang.
“Xui thật đấy, tôi thật sự không có hứng thú với cậu, càng không muốn thử! Trương Sùng Quang… Cậu nghĩlà ai cũng thích nhai lại cỏ hả?”
Trương Sùng Quang tự nhiên thấy nhức nhức cái đầu.
Cậu cũng không biết mình bị làm sao, rõ ràng là cậu đã buông bỏ người này.
Năm đó ra nước ngoài, cậu chưa tròn 20 tuổi.
Cậu đã được trải qua một cuộc sống không giống như khi ở nhà họ Hoắc, cậu cảm thấy loại tự do đó chính là thứ mình mong muốn, cậu nghĩ mình có thể trả ơn Hoắc Minh và ôn Noãn bằng bất cứ cách nào.
Nhưng cậu không muốn dùng hôn nhân.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cậu đã buông tay Hoắc Tây, cho dù năm đó họ chỉ là hai đứa trẻ vô tư.
Một khoảng thời gian rất dài.
Trương Sùng Quang quả thật rất ít khi nghĩ đến Hoắc Tây, có điều, khi đi đến chỗ nào du lịch, uống được một loại rượu ngon hay nhìn thấy thứ gì đó trong buổi đấu giá mà có thể cô sẽ thích,
cậu sẽ nhớ tới cô.
Những năm qua, cậu đã gửi về rất nhiều, rất nhiều…
Hoắc Tây chưa từng đáp lại.
Cậu cũng không biết những thứ mình gửi về bây giờ đang ở đâu.
Sau này quen vài cô bạn gái, lăn lộn ở nước ngoài cũng thuận buồm xuôi gió, Trương Sùng Quang bắt đầu dần dà nhớ tới cuộc sống ở thành phố B, khi ấy sống trong biệt thự, có Hoắc Tây, Hoắc Doãn Tư, và cả Tiểu Hoắc Kiều.
Nhưng mấy năm kia, cậu không liên lạc với Hoắc Tây, cũng rất ít khi quay về.
Cậu gần như đã không thế nhớ nỗi Hoắc Tây trông như thế nào.
Đến khi cậu quay về thì Hoắc Tây đã xem cậu như một người bạn chơi chung bình thường thuở nhỏ.
Thậm chí ở trước mặt cậu, cô còn muốn đi cùng những người đàn ông khác, hứng lên còn lăn lộn trên giường, làm những chuyện mà đàn ông và phụ nữ thích làm.
Trương Sùng Quang vô cùng khó chịu.
Cậu nhìn Hoắc Tây, nhẹ giọng hỏi: “Hoắc Tây, cậu hận tôi sao?”
Hoắc Tây nhìn thẳng về phía trước xe.
Hồi lâu sau, cô cười cười: “Tôi không có hơi sức đâu mà hận người ta! Trương Sùng Quang, là cậu nói không muốn bắt đầu, tôi cũng chỉ thuận theo ý cậu mà thôi, sao vậy, bây giờ phóng túng bên ngoài đủ rồi lại nhớ đến trong nhà à, không còn cảm thấy đó là nhà tù nữa sao?”
Hoắc Tây có chút bực bội.
Cô lấy từ trong ví ra một bao thuốc lá dành cho phụ nữ.
Cô không hút nhiều, nhưng lúc nào thấy phiền lòng thì luôn thích đốt một điếu.
Điếu thuốc nhỏ dài cháy đỏ giữa những ngón tay xinh đẹp của cô, Hoắc Tây lại cười khẽ: “Dựa vào đâu mà tôi phải chấp nhận cậu? Tôi cũng có phải là vựa mua bán phế thải đâu! Cậu cũng thấy rồi đấy, thằng nhóc vừa rồi kém tôi bốn tuổi, non mềm lắm… ở trên giường…”
“Hoắc Tây!”
Hô hấp của Trương Sùng Quang hỗn loạn, giọng nói cực kỳ đè nén: “Đừng nói nữa!”
Hoắc Tây cười nhạt một tiếng, cũng không nói gì thêm.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!