Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 1417: Ông đau lòng không thôi



Những hành động này vừa lúc bị Lục Khiêm trông thấy.

Lục Khiêm tức đến méo mũi: “Sao có thể dùng nước nóng tưới hoa được chứi”

Ông đau lòng không thôi, ôm cái hoa kia kém chút nữa đã rơi lệ: “Đây là hoa mà bà cụ để lại hoa, hôm nay là ngày của bà ấy, con còn muốn tiền hoa của bà ấy đi luôn hả.”

Tiểu Lục U chớp chớp mắt nhìn Lục Khiêm. Lục Huân cũng nhìn bọn họ.

Trong chốc lát, Lục Khiêm dời chậu hoa đi chỗ khác, rất đáng tiếc nói: “Cũng không biết còn sống được nữa không!... Lục U, nếu sống không nữa, bố không thể không tét mông con rồi.”

Tiểu Lục U liền qua đi ôm lấy cánh tay ông, chớp chớp mà nhìn ông: “Bố à, con cũng là bông hoa nhỏ mà bà nội để lại mà, chẳng lẽ so ra con còn không bằng mấy bồn hoa ư? Nếu bà nội biết bố đánh con, nhất định bà sẽ đau lòng, bố không nghe lời bà nói thì chính là bố bất hiếu!”

Lục Khiêm tức đến bật cười: “Đâu ra lắm lời ngụy biện vậy? Ngày thường con học tập không nghiêm túc, suốt ngày học mấy cái thứ linh tỉnh này à.”

Tiểu Lục U mặc kệ.

Cô bé thân thiết với Lục Khiêm, cái đầu nhỏ cọ cọ vào lòng bố.

Lục Khiêm ôm con rồi thở dài.

Trong nhà một đứa lớn, một đứa nhỏ, đứa nào cũng làm ông phải đau đầu.

Lục Huân nhìn mà hâm mộ vô cùng.

Lục Khiêm vừa nhấc mắt đã thấy ánh mắt của cô gái nhỏ, cũng hơi giống như khi còn nhỏ vậy, con bé cũng dùng ánh mắt khao khát này để nhìn ông, con bé khát vọng có được tình thương của cha từ mình.

Khi còn nhỏ còn được, nhưng lúc này con bé đã lớn như vậy.

Lại còn là vợ của con trai, ông phải kiêng dè.

Lục Khiêm cười nhạt một chút.

Lục Huân có hơi ngượng ngùng.

Lục Thước đã giúp đỡ chuẩn bị bữa sáng xong, đi tới nhìn xem, sau đó thì nhìn Lục Huân: “Làm sao vậy?”

Lục Huân lắc đầu: “Không có gì!”

Lục Thước duỗi tay xoa xoa mái tóc cô, nhẹ giọng nói: “Bái tế bà cụ, ăn bữa sáng xong chúng ta sẽ xuất phát.”

Lục Huân gật đầu.

Lúc này Minh Châu cũng xuống tầng, bà ấy là người rời giường cuối cùng trong nhà, ngày thường cũng không cảm thấy gì lắm, nhưng lúc này thấy Lục Huân còn thức dậy sớm hơn mình, Minh Châu thấy hơi ngượng ngùng mỉm cười một chút.

Khi bái tế bà cụ, Lục Huân đứng ở bên cạnh Lục Thước.

Lục Khiêm nói vài lời với bà cụ, Tiểu Lục U cảm thấy buồn nôn, liền trộm cười.

Lục Khiêm không có cách nào khác với con bé, nhanh chóng nói xong lời, nhanh chóng đi ăn cơm, nhanh chóng muốn đóng gói mấy đứa nhỏ này đưa đến thành phố B.

Tiểu Lục U lại càng không muốn.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.