Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 1371: Lục Thước không cử động!



Cậu để ý cô đã tháo cái vòng cổ kia xuống, rõ ràng cô không muốn.

Giọng nói cậu khàn khàn: “Đi vào rồi nói, bên ngoài lạnh lẽo!”

Lục Huân không nhúc nhích.

Lục Thước bước tới chống lại cô, ép cô không dám cử động một chút nào, một bàn tay duỗi vào trong túi áo cô rồi lấy chìa khóa ra, cô cắn môi: “Lục Thước!"

Lục Thước yên lặng mở cửa.

Cửa mở ra, cậu quay nửa người lại nhìn cô: “Đi vào rồi nói!”

Lục Huân cắn nhẹ môi dưới, vẫn đi vào.

Lục Thước đi theo vào, nhìn cô mở máy sưởi, sau đó yên lặng đi vào trong phòng bếp nấu cà phê.

Cảnh này khiến cậu nhớ tới quãng thời gian lúc trước bọn họ ở chung.

Cô rất thích uống cà phê, luôn khiến cho mùi hương cà phê thoang thoảng trong nhà.

Lục Thước yên lặng đi vào phòng bếp, cậu đứng phía sau lưng cô, lẩm bẩm: “Chuyện trước đây, chị có còn nhớ rõ không?”

“Không cần phải nhới”

Lục Huân đưa một ly cà phê cho cậu, giương mắt nhìn: “Chuyện đã kết thúc từ lâu! Lục Thước, hiện tại cậu đã có bạn gái, tôi cũng có bạn trai... Hai người chúng ta thật sự không cần phải qua lại nữa, uống hết ly cà phê này rồi rời đi đi!”

Lục Thước đặt cà phê sang một bên.

Cậu cúi đầu nhìn cô.

Bởi vì dựa gần, cô mất tự nhiên xoay đầu đi, cả người lặng lẽ dịch sang hướng khác.

Lục Thước thấp giọng nói: “Diệp Bạch có thể gọi là bạn trai sao? Là bạn trai sao lại chưa bao giờ ở cùng với em, sao lại chỉ đưa em trở về rồi rời đi, Lục Huân, em nói dối.”

Lục Huân cười nhẹ.

Cô quay lại phòng khách, Lục Thước cũng đi qua, ôm lấy bả vai cô, xoay cô lại: “Để tôi chăm sóc chị.”

Lục Huân nhẹ nhàng hất tay cậu ra.

Cô nhìn cậu, hỏi: “Chăm sóc kiểu gì? Có phải là kiểu mua nhà mua xe cho tôi, thậm chí còn cho tôi một khoản tiền tiêu không bao giờ cạn hay không? Lục Thước, cái này có khác gì đang bao nuôi không? Bây giờ có thể cậu cảm thấy đó là chăm sóc, ngày nào đó tình cảm giữa anh và vợ cậu không tốt, muốn tới tìm chút an ủi mà tôi lại không muốn, khi đó cậu sẽ nói cậu đã tiêu tiền, cậu sẽ nói tôi đang sống trong căn nhà cậu mua, đi xe của cậu, xài tiền của cậu, vì sao tôi lại còn phải giả vờ rụt rè nữa?”

Khi đó, cô sẽ biến thành người phụ nữ khốn nạn trong mồm mọi người.

Lục Huân nói xong, bản thân cũng rất đau khổ.

Cô và cậu cũng từng là người yêu thật sự, mặc dù có một phần là lừa gạt, nhưng đó cũng là thật sự yêu nhau, hiện tại thì sao, cậu đã có bạn gái rồi mà còn muốn trêu chọc cô nữa!

Cô hạ mình trước: “Lục Thước, buông tha cho tôi, được không?”

Lục Huân nói xong, đi đến bên cửa sổ nhìn đêm tối ngoài kia, tuyết còn chưa tan, chất thành một đống đè cong cả nhánh cây ....

Lục Thước nhìn bóng dáng tràn ngập xa cách của cô.

Hồi lâu sau, cậu mới khó khăn thốt thành lời: “Được!”

Thế nhưng khi rời đi, cậu lại cảm thấy dường như mình đã quên gì đó, ngay vào lúc trước khi lấy lại lý trí, cậu đi tới ôm chặt lấy cô, Lục Huân bị dọa sợ, nhưng bờ môi nóng bỏng của cậu nhanh chóng xâm chiếm cô.

Cậu đưa tay lột áo khoác của cô ra.

Cũng quá mạnh bảo.

Cũng chỉ thở gấp, nhẹ nhàng dựa vào bên gáy cô, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, thấp giọng mở miệng: “Lục Huân, không phải tôi không trả giá bằng tình cảm! Nếu...”

Thế nhưng, không có chữ nếu nào cả...

Lục Huân không ôm hy vọng.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.