Làm sao mà Lục Thước không biết, nhưng là đàn ông cũng chẳng quan tâm nhiều đến thứ đó.
Hoắc Tây tặng cậu một cái hôn gió: “Đi đây!”
Lục Thước nhìn bóng dáng của cô, đột nhiên hỏi một câu: “Chị! Chị hận Trương Sùng Quang không?”
Hoắc Tây dừng bước.
Ước chừng vài giây, cô xoay người, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Nếu thương chị, cứ tìm cho chị một người trông đẹp trai lại có thân thể khỏe mạnh một tí.”
Lục Thước không nói gì. Thật lâu sau, cậu từ từ bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy Hoắc Tây. “Chị, em xin lỗi!”
Nếu năm đó cậu không ra nước ngoài cùng Trương Sùng Quang, có phải bây giờ bọn họ vẫn có thể sống hạnh phúc bên nhau không.
Hoắc Tây vỗ về cậu.
Cô nói nhỏ: “Có đôi người muốn giữ cũng không giữ được! Bây giờ chị khá tốt.”
Lục Thước không nhắc nữa, cậu đưa Hoắc Tây xuống lầu.
Hoắc Tây lái một chiếc Bentley, cô ngồi trên xe nhìn lên trên lầu: “Đi lên đi! Dù sao Tư An Nhiên cũng là đối tượng kết hôn của em, cũng đừng làm quá mất mặt.”
Lục Thước gật đầu: “Em biết!” Hoắc Tây lái xe rời đi. Lục Thước không lên lầu, cậu đứng trong gió đêm hút thuốc.
Bên ngoài rất lạnh nhưng cậu cần phải tỉnh táo một chút.
Không biết qua bao lâu, Diệp Bạch dẫn Lục Huân đi xuống dưới.
Trong đêm tối, tầm mắt của Lục Huân đối diện với Lục Thước, trong mắt cả hai đều chứa đầy vẻ khó xử, cuối cùng Lục Huân cúi đầu lên xe.
Lục Thước kẹp thuốc lá giữa hai ngón tay, chậm rãi hút một ngụm. Diệp Bạch đi theo lên xe, nhanh chóng lái xe đi.
Lục Thước nhìn bọn họ thành đôi, nhớ tới lời bố cậu nói, nói rằng Lục Huân đã có bạn trai... cô thật sự đã yêu Diệp Bạch rồi sao?
Bọn họ đã ngủ với nhau hay chưa... Tư An Nhiên đi xuống, nhìn thấy Lục Thước đứng trong gió đêm. Cậu nhìn về một hướng.
Cô ấy cũng nhìn thật lâu, mãi cho đến khi người lạnh đến mức run rẩy, mới gọi một tiếng: “Lục Thước!”
Lục Thước thu lại tâm mắt, lúc nhìn cô ấy có hơi lạnh lùng.
Tư An Nhiên đi tới, chịu không nổi đành hỏi lại: “Anh tới đây là vì cô ấy sao?”
Lục Thước lạnh nhạt: “Chẳng lẽ không phải cô đã biết từ sớm sao?”
“Lục Thước, anh là đồ khốn!”
Lục Thước nhíu mày, cậu lạnh lùng nói: “An Nhiên, nếu cô có thể giữ được vài phần lý trí, tôi nghĩ chúng ta có thể tiếp tục chung sống hoà bình! Nhưng rõ ràng cô không làm được..."
“Em làm được!”
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!