Lục Thước còn chưa dút tiếng gọi, bà Liễu đã cho cậu một cái tát.
Vẻ ngoài của Lục Thước nhã nhặn, gương mặt trắng nõn, sau khi bị tát một cái liền đỏ bừng lên, nhìn có vẻ rất nhếch nhác, thế nhưng cậu cũng không trốn, đứng im chịu đựng.
Bà Liễu không đành lòng nhìn, cứng nhắc quay mặt sang chỗ khác, một lát sau bà mới cố kìm nén cảm xúc, nói: “Lục Thước, Tiểu Huân vốn đã bị trầm cảm nhẹ, thứ cậu lừa gạt không phải tình cảm của con bé, mà cậu đã dồn con bé tới bước đường cùng! Phải, cậu yêu đương với con bé một thời gian rồi cậu có thể phủi mông chạy mất, nhưng Tiểu Huân phải làm sao bây giờ? Với một cô gái có khả năng thừa nhận cứng nhắc như con bé, cậu có biết con bé cần bao lâu mới có thể vượt qua không? Đúng, là mẹ của con bé không tốt, thế nhưng những đau khổ mà trước đây con bé từng phải chịu đựng vẫn chưa đủ nhiều hay sao? Cậu không muốn nhìn thấy con bé, chúng tôi cũng không lôi con bé ra múa may trước mặt cậu, thế nhưng cậu đã làm ra chuyện gì?”
Lục Thước nhẹ nhàng sờ lên mặt mình.
Cậu hướng mắt về phía biệt thự, nhẹ giọng nói: “Cháu muốn gặp cô ấy.”
Trong chuyện này, bà Liễu cực kỳ kiên quyết, bà nói: “Tôi nghe Diệp Bạch nói hai người đã chia tay! Nếu đã chia tay rồi thì không cần nói thêm gì nữa, không phải cậu cũng đã đi xem mắt rồi sao? Hơn nữa...”
Ánh mắt bà Liễu sáng rực.
Bà nhìn Lục Thước, nói rất nhẹ nhàng: “Cho dù cậu có thực sự động lòng, thế nhưng bản thân cậu cũng biết rõ, bố mẹ cậu sẽ không đồng ý cho con bé vào cửa. Tôi nghĩ, trong lòng cậu, Tiểu Huân vẫn chưa quan trọng đến mức đó, vậy nên cậu cũng đừng làm lỡ người khác, làm lỡ cả chính mình. Tôi thấy cô Tư mà hôm nay cậu xem mắt cũng rất tốt, nghe mẹ cậu nói cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ. Lục Thước, cứ vậy đi!”
Bà Liễu nói xong, trong lòng cũng thấy khó chịu.
Không phải bà không muốn nghe theo con gái, không phải không muốn con bé được như ý, nhưng mà... nhưng mà nếu thực sự ở bên nhau, không biết đứa trẻ này sẽ phải chịu bao nhiêu đau khổ?
Bà có thể nhận ra rõ ràng.
Nếu Lục Thước thật sự thích con bé, cậu ta sẽ không chia tay, sẽ không đi xem mắt.
Bà Liễu xoay người mở cửa, Lục Thước ở phía sau giữ tay bà lại. “Cháu muốn gặp cô ấy.”
Bà Liễu nhẹ nhàng lắc đầu: “Cắt đứt sạch sẽ đi! Đối với cậu hay chúng tôi đều tốt!”
Bà đẩy cửa vào nhà, Lục Thước vẫn đứng im tại chỗ.
Cậu thấy hơi mông lung.
Cậu không biết tại sao sau khi thân phận bại lộ, cậu vẫn kiên trì muốn gặp mặt một lần, là muốn giải thích sao, hay là muốn an ủi cô một chút, có ý nghĩa gì đâu chứ?
Lục Thước cậu chưa bao giờ làm chuyện vô nghĩa.
Thế nhưng cậu đã làm.
Cậu biết rõ làm vậy có thể phá hỏng buổi xem mắt kia, nhưng cậu vẫn rời khỏi đó để đến đây.
Chỉ vì muốn gặp cô. Trên tầng hai, Lục Huân đứng trước cửa sổ.
Cô nhìn thấy Lục Thước, cũng nhìn thấy bà Liễu cho cậu một cái tát, và cả những tranh chấp sau đó.
Cô không xuống tầng.
Biết được sự thật, cô chắc chắn vô cùng đau khổ.
Giống như bị người ta tát mấy cái lên mặt, vừa nhục nhã vừa khó có thể chịu đựng. Thế nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, dù cô có khó chịu tới mức nào thì đó cũng là chuyện của chính cô.
Lục Thước đang trả thù cô.
Cuối cùng thì cậu vẫn phải tìm một cô gái môn đăng hộ đối, kết hôn rồi sinh con.
Tư An Nhiên, đã đặt trước thiết kế của cô.
Hóa ra là cô ấy!
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!