Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 1318: Yên tĩnh nhẹ nhàng!



Tiệc tối tân hôn của Lục Khiêm và Minh Châu được tổ chức ở một khách sạn cực kỳ nổi tiếng ở thành phố B.

Vị trí của khách sạn trước kia từng là Vương phủ. Được giữ gìn rất tốt.

Tiệc cưới làm tám bàn, đều là người thân gần gũi hai bên gia đình, cũng không ầm Tnáo loạn gì.

Yên tĩnh nhẹ nhàng!

Đêm tân hôn của bọn họ trải qua ở phòng khách sạn này, khắp phòng đều là hoa hồng đỏ, ở giữa để đầy quà tân hôn.

Minh Châu mặc áo cưới đỏ, cởi giày ra, để lộ đôi chân trắng mịn. Cô ngồi trên thảm bóc quà ra xem. Lục Khiêm xã giao xong, quay về phòng ngủ thì thấy một đôi chân non mịn.

Ánh mắt anh nóng rực, im lặng nâng tay cởi hai nút áo, đi đến sau lưng cô cúi xuống bên tai: “Có quà gì trúng ý em không?”

Minh Châu dựa vào vai ông, giọng dịu dàng: “Anh làm anh giật mình đấy!” Lục Khiêm khẽ cười.

Ông ngồi xuống, lấy đồ trong tay cô qua nhìn, là của một khách hàng tặng. Rất quý giá!

Nhưng thứ đồ quý giá thì Minh Châu thấy cũng đã nhiều, cũng không thích chú gì, chẳng mấy chốc cô đã bỏ qua những thứ này rồi nhìn chú Lục của cô.

Áo sơ mi trắng phẳng phiu.

Ông dựa kề sát, trên người có mùi bọt cạo râu thoang thoảng.

Cả làn da còn rất ấm nóng.

Minh Châu nhìn ông chằm chằm một lúc, Lục Khiêm sao không biết được, ông ôm lấy cô, đặt chân cô lên chân ông, nhẹ nhàng giúp cô vuốt ve, giọng điệu nhẹ nhàng: “Có mệt không?”

“Cũng được!”

Minh Châu nhìn ông, ánh mắt sâu thẳm.

Cô cảm thấy ông rất đẹp trai.

Trước đây đẹp, bây giờ cũng vậy!

Lục Khiêm nhìn xung quanh, khẽ hỏi: “Anh đi mở nước nóng, tắm bồn, nhé?”

Minh Châu mềm mại dựa vào vai ông.

Lục Khiêm xoa đầu cô, ôm đầu cô vào lòng mình, ông không nhắc đến chuyện tắm bồn nữa mà cứ ôm cô như vậy, chia sẻ sự ấm áp đêm tân hôn thuộc về bọn họ với cô.

Minh Châu khẽ ôm lấy eo ông.

Cô nhỏ giọng nói: “Đã nhiều năm rồi đấy chú Lục!”

Lục Khiêm cúi đầu nhìn cô, yết hầu khẽ động: “Sắp mười năm rồi!”

Trong buổi đêm yên tĩnh như vậy, ông bỗng muốn hỏi cô một câu.

“Minh Châu, em có hối hận không?”

Minh Châu cẩn thận suy nghĩ, gật đầu: “Từng hối hận! Nhưng không buông bỏ được.”

Lục Khiêm cười nhạt, ông gỡ lỏng mái tóc dài đang cột của cô, trầm giọng nói: “Đi ngâm bồn thôi bà Lục!”

Cô làm nũng muốn ông ôm.

Lục Khiêm nhẹ nhàng ôm cô lên, vừa hôn vừa nỉ non: “Nhân lúc chú Lục còn ôm lên được, anh sẽ phục vụ eml”

Đêm tân hôn.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.