Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 1307: Lục Khiêm ôm cô từ phía sau



Khi Lục Khiêm nói thì hơi nóng phả vào tai cô. Khiến cả người cô nổi ngứa.

Minh Châu khẽ liếc nhìn ông, cái liếc này bao hàm nhiều ý nghĩa, có lẽ người †rong cuộc mới rõ.

Lục Khiêm ôm lấy cô đẩy vào phòng ngủ. Trong phòng ngủ trải đầy hoa hồng đen thân dài

Tất cả đều được vận chuyển từ nước ngoài về, thậm chí trên cánh hoa còn dính hạt sương, vừa tăm tối lại quyến rũ.

'Trên chiếc giường trắng như tuyết đặt một chiếc hộp Tiffany.

Suy cho cùng là thứ Minh Châu thích, cô đi đến chạm nhẹ vào, giọng nói không ý thức trầm xuống: "Là anh chuẩn bị những thứ này sao?"

Lục Khiêm ôm cô từ phía sau.

Ông vén mái tóc đen dài lên rồi dán vào tai cô ấy khẽ thì thầm: "Mỗi lần làm xong, em đều mặc áo sơ mi đen của anh, nên nó khiến anh nghĩ đến blackrose.”

Lời ân ái của ông khiến Minh Châu chống đỡ không nổi.

Nhưng cô lại thích, có cô gái nào không thích điều này chứ?

Cô dựa vào lòng Lục Khiêm để mặt ông hôn rồi khế nói: "Chỉ là lễ phục sao?"

Lục Khiêm hạ giọng nói: "Sau này còn mong chờ những thứ khác."

Minh Châu quay người lại, ngón tay dài của cô bám vào vai của ông.

"Anh giúp em thay đi."

Lục Khiêm nhìn ra phía cửa, hai cái bánh pudding nhỏ đang lén nhìn sang bên này, thật sự không phải là thời cơ tốt, nhưng cô gái của ông yêu cầu như vậy, mà người làm chồng đâu có thể không làm thỏa mãn chứ?

Ông đi đến đóng cửa phòng lại.

Mở một bản nhạc.

Trong ánh sáng le lói, cô bị lột thành hoa hồng thân dài, mái tóc xoăn đen xõa ngang eo khiến đàn ông mất hồn.

Lục Khiêm sâu sắc nhìn cô.

Cô có chút xấu hổ nhưng lại không tránh né.

Lục Khiêm tự tay mặc chiếc áo lễ phục cao cấp cho cô.

Phần dưới ren trắng tinh, được thêu dày dặn.

Sau cùng, ông ngồi xổm xuống mang giày cao gót cho cô, khi nắm vào bàn chân mềm mại, ông kìm lòng không đậu mà hôn lên đó, Minh Châu cắn môi: "Lục Khiêm! Sở thích của anh là gì?"

Lục Khiêm ngước mắt lên, ánh mắt có chút sâu thẳm, ông mang giày cho cô và cố ý nói: "Nếu như anh có, thì em có chơi cùng anh hay không?"

Một chân khác của Minh Châu chà nhẹ vào làn da trên cổ của ông. "Anh đừng mơ."

Lục Khiêm cười, ông đứng dậy sáp vào tai cô thì thâm quyến rũ. "My blackrose, chúc mừng sinh nhật!"

"Mẹ của các con, chúc mừng sinh nhật.”

Minh Châu chú ý vào người đàn ông anh hào trước mặt, cô vẫn luôn thèm khát ông, lúc này đây có chút choáng váng.

Cô động lòng, nhưng miệng thì giả vờ khó chịu.

"Không việc gì làm sao lại dùng chữ Tây, chị dâu sắp bị tâm thần vì cái Louis XII đó, sau này không được phép gọi em như vậy nữa."

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.