Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 1293: Minh Châu không vui



"Đừng tự cho mình là đúng!"

"Nấu ăn, ở trong nhà có người phụ trách, nếu Lục Khiêm thích thì tôi cũng có thể nấu cho anh ấy."

"Nhưng không cần cô tỏ vẻ thương xót!"

Minh Châu nghĩ thế là đủ rồi.

Hóa ra lý do khiến những người như Khúc Ninh làm ác rất đơn giản.

Cũng giống như Sở Liên năm đó, cô ta luôn cảm thấy mình có thể cứu vớt được đàn ông, nhưng thực ra cô ta chỉ là đang bào chữa cho dã tâm của chính mình, bọn họ không đáng để thương cảm.

Minh Châu đứng dậy và bước ra ngoài.

Khúc Ninh ở phía sau liên tục chửi bới một cách rất khó nghe.

Nhưng chẳng bao lâu sau có người đã thưởng cho cô ta một cái bạt tai lớn.

Khi Minh Châu đi ra ngoài, một chiếc nhà xe màu đen đang đậu trước cửa, thư kí Liễu đang hút thuốc chờ bên cạnh.

Nhìn thấy Minh Châu đến gần, anh ta tiến lên nói: "Nói xong lời cần nói rồi chứ?"

Minh Châu gật đầu.

Cô nhẹ nhàng mở ra một chồng tài liệu về Khúc Ninh, nhìn một lúc rồi nhẹ nhàng nói: "Tâm lý vặn vẹo từ thời thơ ấu bây giờ thành không cam lòng, thư ký Liễu, anh xem mà giải quyết đi! Đừng để cô ta ảnh hưởng đến cuộc sống tương lai của chúng ta."

Thư kí Liễu gật đầu.

Anh ta gọi một cú điện thoại, Khúc Ning đã được thả vào đêm hôm đó...

Thư kí Liễu lại nhìn Minh Châu.

Khuôn mặt tươi sáng của cô rất điềm tĩnh và bình thản.

Anh ta thầm nghĩ: Minh Châu nhìn thì có vẻ đơn thuần, nhưng là con cháu nhà họ Hoắc, còn quyết đoán hơn Ôn Noãn, người nhà giàu không bao giờ dung thứ cho người khác xâm phạm quyền lợi của mình.

Thư kí Liễu bình tĩnh lại.

Anh ta mời Minh Châu lên xe, nhưng Minh Châu trên đường đi vẫn không nói gì.

Rõ ràng là tâm trạng của cô không tốt. May mắn thay, khi đến bệnh viện, không ngờ Hoáắc Minh lại tới.

Lúc mở cửa, anh đang nói chuyện với Lục Khiêm, hai người đều có vẻ nghiêm túc, nghe thấy tiếng mở cửa thì quay đầu lại.

Minh Châu. Hoắc Minh cười nhẹ: “Bị dọa sợ à?”

Minh Châu nhẹ nhàng gọi anh trai mình, sau đó bước tới nhẹ nhàng hỏi: "Sao anh lại ở đây?"

Tình cảm anh em nhà họ rất tốt, cô có vẻ hơi ỷ nại vào anh trai.

Lục Khiêm nhìn thấy cảnh này thì không vui, nhưng sờ mũi cũng nhịn được, định quay lại yêu yêu đứa cháu gái nhỏ của mình để Hoắc Minh cũng ghen ty.

Hoắc Minh chỉnh lại cúc áo nói: “Vừa lúc anh đi công tác gần đây nên ghé qua xem thử!”

Anh chỉ vào Tiểu Lục U và Tiểu Lục Thước: “Anh mang hai đứa trẻ đi trước!”

Minh Châu luyến tiếc, nhưng nghĩ lại Lục Khiêm đang phải tĩnh dưỡng, đưa hai đứa trẻ đi cũng tốt.

Hơn nữa, Tiểu Lục U còn quá nhỏ nên cô không muốn cô bé suốt ngày phải phải ở bệnh viện.

Hoắc Minh rời đi mà không ăn cơm.

Minh Châu tiễn anh và bọn trẻ rời đi, trước xe ở tầng dưới, Hoắc Minh vuốt tóc em gái nói: “Thật ra chị dâu em đang lo lắng nên bảo anh qua xem xem, anh chỉ nói chuyện với chồng em một chút, hình như chú ấy không cần giúp đỡi... Anh chỉ nói rằng làm như vậy là quá tàn nhẫn, không cần anh lo, chị dâu của em suốt ngày lo lắng."

Minh Châu nhẹ nhàng ôm lấy anh.

Cô thì thầm cảm ơn anh trai.

Hoắc Minh sờ sờ cái đầu nhỏ của cô, suy nghĩ một chút rồi nói: "Minh Châu, dù có chuyện gì xảy ra, dù trời sập, em vẫn còn có anh trai ở đây!"

Nói xong, anh quay người lên xe.

Minh Châu im lặng nhìn, thầm nghĩ nếu không có Lục Khiêm, cô có thể sống cùng anh trai và chị dâu... thực ra cũng khá tốt!

Trở lại phòng bệnh, Lục Khiêm cũng không có nghỉ ngơi, đang đọc tạp chí.

Thư kí Liễu rất bận, gọi điện thoại, sắc mặt thay đổi nhanh hơn cả Lục Khiêm lật sách.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.