Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 1284: Em cũng nhớ anh!



Lục Khiêm cười cười buông tay cô ra: "Rộng lượng quá vậy!"

Minh Châu hừ nhẹ một tiếng.

Chuyện này nhanh chóng bị quên lãng, Lục Khiêm lái xe đến bãi biển ở thành phố B, ở đó có một khu chợ ngoài trời, bán các loại hải sản tương sống, còn có một vài đồ nướng, trông rất ngon miệng.

Trước kia Lục Khiêm ở địa vị cao, rất hiếm khi có cơ hội đi đến những nơi như thế này.

Bây giờ việc ra ngoài chơi với Minh Châu và hai đứa nhỏ, hóng gió biển, ăn đặc sản vùng miền quả thật là một trải nghiệm mới mẻ.

'Thậm chí ông còn muốn uống thử một ly bia lạnh.

Minh Châu cản ông lại: "Đừng uống cái này!"

Cô rót cho ông một ly nước ấm rồi đưa đến bên miệng.

Lục Khiêm nhìn cô, cuối cùng cũng thỏa hiệp, uống ly nước lọc, Tiểu Lục U dựa vào lòng ông cũng muốn uống... Lục Khiêm cho cô bé uống non nửa cốc, sau đó cho cô bé ăn nửa bát cơm hải sản.

Xa xa có người đến thắp một ngọn đuốc.

Ở đây đang tổ chức một lễ hội địa phương, trông rất đông đúc náo nhiệt.

Sau khi ăn xong...

Lục Khiêm để Tiểu Lục U cưỡi lên vai mình, cõng cô bé, một tay cầm tay Minh Châu.

Tiểu Lục Thước ngoan ngoãn chơi trên bờ cát.

Thỉnh thoảng cậu bé sẽ chạy đuổi theo sóng biển, Tiểu Lục U nháo nhào đòi xuống chơi, Lục Khiêm vỗ vỗ mông nhỏ của cô bé.

Minh Châu áp vào vai Lục Khiêm, ôm lấy cánh tay ông. Giờ đây, cô hiểu thế nào là hạnh phúc vô bờ. Cô thấp giọng nói: "Như thế này mãi thật tốt!"

Lục Khiêm nhẹ nhàng ôm eo cô, dịu dàng mỉm cười, Minh Châu ngước mắt khẽ hỏi: "Tại sao anh không phản đối việc em đóng phim?"

Lục Khiêm không chút nghĩ ngợi đáp: 'Bởi vì Minh Châu của chúng ta muốn trở thành một ngôi sao lớn."

Cô mềm giọng trả lời: "Em không muốn trở thành một ngôi sao lớn." Đó chỉ là mục tiêu nhỏ, còn mục tiêu thật sự mà cô muốn đạt được là...

Lục Khiêm quay đầu lại nhìn cô, cô tưởng ông định hỏi gì đó, nhưng ông chỉ khom lưng, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Sóng biển ôn hòa vỗ về bờ biển. Xa xa, Tiểu Lục Thước im lặng chờ bọn họ. Khuôn mặt Tiểu Lục U bụ bẫm mềm mại bị che hai mắt lại.

Khoảnh khắc yên tĩnh này vừa đẹp đẽ, vừa lãng mạn... Minh Châu nghĩ, khoảnh khắc này còn tuyệt vời hơn bất kỳ ngày nào trong quá khứ.

Cô thì thầm bên môi ông: "Điều em thật sự muốn là được làm vợ Lục Khiêm."

Lục Khiêm nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Bọn họ ôm nhau thật lâu, lâu đến mức Tiểu Lục U chán nản ngáp ngắn ngáp dài...

Về lại khách sạn đã là 12 giờ đêm.

Bọn trẻ vừa về đến nơi là ngả lưng, ngủ quên trời quên đất, còn chẳng có chút sức nào để đi tắm, đôi chân nhỏ vẫn còn dính đầy cát mịn.

Minh Châu định gọi hai đứa dậy tắm rửa.

"Để bọn nhỏ ngủ đi! Lâu lâu mới có dịp như vậy mà!"

Lục Khiêm tắt đèn trong phòng trẻ em, ôm Minh Châu trở lại phòng ngủ chính, ông nhẹ nhàng đè cô xuống ghế sô pha, hai người hôn nhau triền miên đắm đuối, thật lâu sau, cô mới mở đôi mắt mơ màng ánh nước ra, thấp giọng nói: “Anh còn bảo không muốn cơ đấy!"

Lục Khiêm khẽ cười: "Chắc là do ăn nhiều hải sản quá!"

Ông thật sự muốn làm, nhưng cơ thể cô giờ không tiện, không thể nào ép buộc được.

Ông ôm cô trên ghế sô pha, nhỏ giọng trò chuyện.

Ông năm, Minh Châu dựa vào ngực ông, vuốt ve từng đường cong anh tuấn trên gương mặt ông.

Ngũ quan Lục Khiêm thiên hướng nho nhã thanh tú, đặt cùng nhau lại không hề có vẻ nhu nhược yếu đuối, bình thường nhã nhặn lễ độ, nhưng khi tức giận có thể khiến người khác sợ run.

Gô dịu dàng hỏi ông: “Anh không bận việc công ty à?”

Lục Khiêm nhắm mắt lại, vuốt lưng cô: "Nhiều việc lắm chứ, nhưng biết làm sao bây giờ, anh có hơi nhớ em."

Minh Châu cắn cằm ông một cái.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.