Lục Khiêm đứng ở cửa phòng tắm, im lặng nhìn.
Trong đêm tối.
Dưới ánh đèn, góc nghiêng dịu dàng của cô, nước mắt rơi cũng lấp lánh. Ông biết tâm tư của cô, cô đang đau lòng.
Lục Khiêm nhìn rất lâu, cô đều chìm trong cảm xúc của mình không thể hoàn hồn lại.
Ông đi qua lấy bình thuốc trong tay cô, nhẹ giọng nói: "Khi xuất viện mới kê, có một số thuốc trong nước mua không được. Những loại thuốc đó anh cũng không phải ngày nào cũng uống, thật sự uống chẳng qua chỉ có một hai loại."
Minh Châu ngẩng đầu nhìn ông.
Khuôn mặt trắng nõn như ngọc của cô vẫn còn nước mắt.
Lục Khiêm nhẹ nhàng ôm lấy cô, để cho khuôn mặt của cô dán vào lồng ngực của mình nhẹ nhàng sờ.
Minh Châu từ từ ôm lấy eo của ông. Ngón tay của cô thậm chí có chút run rẩy. Lục Khiêm khàn giọng hỏi: "Có phải em đau lòng rồi không?"
Cô ở trong lòng ông im lặng hồi lâu, mới run giọng lên tiếng: "Lục Khiêm, lúc đó em rất sợi"
Cô chỉ nói một câu này. Những cái khác cô thật sự khó nói ra.
Cô yêu ông, yêu nhiều năm như vậy đến bây giờ đã không thể tùy ý giống như thời thiếu niên.
Lục Khiêm nhẹ nhàng xoa tóc của cô. Ông không có ép buộc cô, chỉ cứ ôm cô như vậy.
Có lẽ cho đến thời khắc này, trái tim của bọn họ đều dám từ từ đến gần với nhau mới dám thật sự yên tâm.
Mới dám chắc chắn tất cả mọi thứ không phải là mơ. Minh Châu không rơi nước mắt nữa. Tuổi cô cũng đã lớn không muốn gây trò cười ở trước mặt ông.
Lục Khiêm sao không hiểu cô chứ, ở trong mắt ông, cô chính là trẻ con, dù có giả vờ thì ông cũng chỉ cần nhìn là nhận ra ngay.
Lục Khiêm bế cô lên giường.
Dùng chăn bọc cô lại, giống như con sâu róm.
Minh Châu không muốn, vỗ vai của ông: “Nóng! Bây giờ là mùa hè, sao có giống như anh vậy chứ!”
Lục Khiêm đưa tay vào trong chăn.
Ông sờ chân của cô: “Dưới chân lạnh!”
Ông nhớ cơ thể cô khá tốt, sao mùa hè chân lại lạnh như vậy. Minh Châu đặt chân vào trong bàn tay ông.
Da của ông ấm nóng khiến cô cảm thấy thoải mái.
Minh Châu dựa vào gối, nhẹ giọng nói: "Phụ nữ đã từng sinh con sẽ có thêm chút bệnh vặt, không sao cả."
Lục Khiêm lại kiên trì ủ ấm cho cô.
Đợi ông nằm xuống đối mặt với nhau, Minh Châu do dự nhưng vẫn hỏi ông: "Ở Thuy Sĩ như thế nào? Chị dâu cứ không nói với em... Em cũng không có dũng khí hỏi."
Lục Khiêm nhớ lại những ngày tháng đó.
Quả thật khó khăn.
Khi khó khăn nhất một tháng ông không uống một giọt nước, huống hồ là thức ăn.
Khi thật sự không chịu được ông sẽ xem hình của Minh Châu và Thước Thước, sau này lại thêm Tiểu Lục U.
Nhưng những thứ này ông không muốn nói với cô.
Ông đưa tay, để cô thoải mái nằm trên cánh tay của ông.
Ông đã lựa xong chuyện để nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!