Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 1201: Ánh đèn vàng ấm áp



Lục Khiêm pha trà hoa quả cho cô, đưa đến trước mặt cô: “Mấy khi có được một lần! Sáng mai anh làm salad cho em!”

“Anh cũng hiểu đấy.” Minh Châu ôm trà hoa quả nhấp từng ngụm nhỏ.

Ánh đèn vàng ấm áp.

Trong căn phòng được trang trí tinh xảo, vào ngày mùa hè mở điều hòa mát mẻ, dạ dày lại được hầu hạ thoải mái, tâm trạng của ai cũng sẽ trở nên vui vẻ, Minh Châu cũng không ngoại lệ.

Bọn họ đều có lòng muốn tiến thêm một bước.

Đền bù những thiếu thốn trong mấy năm qua.

Nhưng đã hai ba năm cả hai không giao lưu với nhau, hơn nữa lại chênh lệch tuổi tác, các mối quan hệ xã hội cũng không giống nhau.

Đề tài chung của hai người cuối cùng cũng chỉ có con cái. Sau khi nói vài câu, Minh Châu cười ngượng ngùng.

Cô nhẹ giọng nói: “Lần sau gặp cô Hồ thì thay em nói lời xin lỗi, em có hơi mất

kiềm chết Lục Khiêm niết mặt cô: “Là do anh không tốt! Anh sẽ xin lỗi cô ấy sau.” Sau đó, anh nhìn em, em nhìn anh. Cũng không biết phải nói cái gì mới được! Lúc đang yêu đương cuồng nhiệt tới lúc trước khi kết hôn, tình cảm giữa bọn

họ rất tốt, mỗi lần gặp mặt luôn luôn vội vàng lăn giường, thật ra rất ít khi nói chuyện với nhau, giống như hiện giờ lại là việc rất mới lạ.

Đêm đã khuya, Lục Khiêm giữ cô lại: “Ngủ ở đây đi! Muốn nói đôi lời với eml”

Minh Châu cũng không làm ra vẻ.

Hai người bọn họ đã làm chuyện ấy vô số lần, cũng đã từng là vợ chồng. Bây giờ chỉ ngủ trên cùng một cái giường, nằm trò chuyện với nhau mà thôi, cô cũng không thể khoa trương nói rằng buổi tối cần phải về nhà.

Lúc Lục Khiêm thu dọn, cô tắm xong.

Lúc ông cầm áo tắm đi phòng tắm, cô dựa vào bên cửa sổ gọi điện thoại về nhà, bà Hoắc nhận điện thoại.

Giọng nói của Minh Châu rất nhẹ nhàng.

Dù sao cũng không còn lỗ mãng như lúc còn trẻ tuổi.

Nói vài câu, cô cúp điện thoại, tầm mắt đối diện với Lục Khiêm. Bỗng nhiên cô có hơi ngại ngùng.

Giống như lần đầu tiên ngủ với một người đàn ông, không được tự nhiên kéo lấy áo tắm tơ tằm màu đỏ trên người ông.

Giọng nói của Lục Khiêm rất dịu dàng: “Khá xinh đẹp!”

Cả khuôn mặt của Minh Châu ửng hồng.

Ông cười, đi vào phòng tắm, một lát sau tiếng nước chảy phát ra từ bên trong.

Minh Châu định ngồi chờ trên sô pha, trong chốc lát lại cảm thấy vẫn nên ngồi chờ trên giường, cuối cùng ngay chính cô cũng cảm thấy bản thân không được phóng khoáng cho lắm, chẳng phải chỉ là ngủ trên cùng một cái giường thôi sao?

Cô tự dỗi bản thân, năm thẳng lên giường.

Một tay ôm gối đầu, khuôn mặt cọ nhẹ lên gối, cô vẫn có hơi thẹn thùng.

Lục Khiêm mang theo cả hơi nước chui vào ổ chăn, trên người ông hơi lạnh.

Cô bị kích thích, giật mình một cái, xoay người ngã vào trong lòng ngực ông, không khỏi ngửa đầu hỏi: “Anh tắm nước lạnh sao?”

Lục Khiêm không thèm để ý mà ừ một tiếng.

Minh Châu lo lắng cho sức khỏe của ông nên không vui cho lắm.

Lục Khiêm năm nhẹ lấy tay cô ở trong chăn, rồi lại nhẹ nhàng kéo thân thể mảnh khảnh của cô dán sát vào trong lòng ngực ông, lẩm bẩm: “Không có gì đáng ngại! Ngoại trừ việc phải chú ý đến chuyện ăn uống, những khía cạnh khác không có vấn đề.”

Nếu không chắc chắn, ông cũng sẽ không trở về.

Minh Châu không lên tiếng.

Qua một hồi lâu, vào lúc ông cho rằng cô không muốn nói nữa, cô giơ tay ra tắt đèn.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.