Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 1191: Tôi lái xe tới đây



Minh Châu nói xong, cô bỗng cảm thấy áp lực.

Cũng không phải do cô nhẫn tâm mà là vì cô đã phải trải qua quá nhiều chuyện.

Lục Khiêm lần lượt cho cô hy vọng rồi lại lần lượt khiến cô thất vọng, cô không dám yêu nữa.

Cho nên cô thà tiếp nhận một cách bình thường.

Lục Khiêm bình tĩnh nhìn về phía xa xăm, ông chưa ăn cơm trưa, dạ dày không được thoải mái, thế nhưng ông vẫn cố hết sức chịu đựng, không muốn để lộ sự yếu đuối ở trước mặt cô.

Hồi lâu sau ông mở miệng: “Anh đưa em về phim trường!”

Minh Châu lắc đầu: “Tôi lái xe tới đây.”

Cô nói xong thì mở cửa xe.

Lục Khiêm bỗng dưng kéo cô lại: “Đừng đi!”

Minh Châu quay đầu lại, cô nhìn vào đôi mắt thâm thúy của ông, vô cùng bình tĩnh, nếu là người khác tuyệt đối không nhìn ra ông đang dùng sức mạnh để giữ chặt lấy cô.

Giằng co hồi lâu, Minh Châu nhẹ giọng nói: “Buông tay!”

Lục Khiêm nhẹ nhàng thả tay ra.

Cô nhanh chóng bước xuống xe tựa như có người đuổi theo phía sau.

Cửa xe đóng lại, Lục Khiêm nhẹ nhàng ôm bụng, ông lắng lặng ngồi một lát, sau đó lấy một viên thuốc ra khỏi túi áo, uống vào cùng với nước.

Ông chờ cảm giác thoải mái hơn một chút mới trở về công ty.

Thư ký Liễu nhìn ra tâm trạng của ông không tốt, cũng không dám trêu chọc, trước lúc tan tầm chỉ ghé vào rồi nói: “Tới giờ đón Tiểu Thước Thước rồi, ngài qua đón thằng bé, nhất định thằng bé sẽ rất vui.”

Nhắc tới con trai, tâm trạng của Lục Khiêm mới đỡ hơn một chút.

Ông đón Thước Thước về.

Cậu bé đeo cặp sách, nhảy xuống từ trên xe bố, bà cụ Lục đã chờ cậu bé từ lâu.

“Cả người toàn là mồ hôi! Mau đi tắm đi.”

“Bà nội tự làm kem nhỏ cho cháu ăn đấy, một ngụm một cái.”

Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Lục Thước ửng đỏ, rửa mặt sạch sẽ ngồi trên ghế nhỏ, ngoan ngoãn ăn kem.

Bà cụ giúp cậu nhóc quạt mát.

Ánh mắt của bà vô cùng tinh tế, liếc nhìn con trai một cái. Ông hơi khác lạt

Lục Khiêm cởi áo khoác, tiện tay ném lên sô pha, cả người không muốn cử động.

Bà cụ đặt tay ở bên tai, học theo giọng điệu của Lục Khiêm, nói: “Ôi chao, tối hôm qua còn có người gọi điện thoại về nhà, nói cái gì mà mẹ ơi, hôm nay con không về nhà... À, con phải chăm sóc Minh Châu! Cô ấy uống rượu không biết tiết chế, sợ về đó chọc mẹ không vuil”

Tiểu Lục Thước vừa ăn một ngụm kem suýt nữa nghẹn lại trong họng.

Thư ký Liễu vừa tiến vào cũng cười phun!

Bà cụ liếc con trai, cười lạnh ra tiếng: “Xem cái dáng vẻ đầu gấu của con đi! Theo đuổi vợ mà còn khó hơn việc năm đó con hái sao trên trời sao? Cái đó còn phải động não nữa, mẹ thấy con theo đuổi Minh Châu cũng chỉ nói mồm! Chẳng hề yêu thương con bé một chút nào, cũng không nghĩ con đã bao nhiêu tuổi mà con bé mới có bao nhiêu tuổi!”

Ngày xưa, Lục Khiêm nhất định sẽ tự giễu vài câu.

Nhưng hôm nay ông thật sự rất bực bội, không hé răng, đi thẳng lên phòng sách trên lầu.

Bà cụ nhìn ông đầy trông mong.

Thư ký Liễu ghé sát tới gần, nhỏ giọng nói: “Đá phải ván sắt! Người ta không để ý đến ngài ấy!”

“ồ”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.