Hàng mi thật dài.
Mỗi một chỗ đều làm người ta yêu thích. Lục Khiêm thật cẩn thận ôm cô bé lên tầng...
Hoắc Minh ngẩng đầu nhìn chăm chú, cuối cùng cũng không lên tiếng ngăn cản, anh chỉ nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Ở tầng hai.
Minh Châu tắm xong, bởi vì Lục Khiêm ở trong nhà nên cô thay đồ mặc ở nhà.
Mái tóc dài cũng đã sấy xong.
Lục Khiêm ôm Tiểu Lục U tiến vào, ông nhìn cô vài giây rồi nhẹ giọng nói: “Con bé ngủ rồi! Em trông con bé trong chốc lát, anh đi mua sữa bột cho nó, đã uống sữa xong rồi."
Minh Châu đón lấy em bé.
Cô thật cẩn thận đặt cô nhóc lên giường nhỏ.
Dường như cô đang cân nhắc, suy nghĩ xong mới nhẹ giọng mở miệng: “Về sau nếu chú muốn tới thăm con thì thứ bảy chủ nhật đến đây đi, sẽ tiện hơn chút.”
Lục Khiêm hơi ngẩn ra.
Một lát sau, giọng điệu của ông vẫn rất nhu hòa: “Em sợ cậu Tư nhìn thấy sẽ không vui sao?”
Minh Châu gật đầu: “Ừm, không quá thích hợp.”
Ngoài dự đoán, Lục Khiêm vậy mà lại gật đầu: “Được rồi! Vậy sau này anh sẽ cố gắng tới đây vào thứ bảy chủ nhật, nếu ngày thường mà đến thì sẽ rời đi trước giờ cơm tối, cố gắng không để em phải bối rối.”
Minh Châu mím môi, không đáp lời.
Cô chăm chú nhìn vào con gái.
Lục Khiêm cũng không lập tức rời đi, ông như là trưởng bối quan tâm cô vài câu: “Ở cùng cậu chủ nhà họ Tư cũng ổn chứ?”
Minh Châu có hơi khó xử. Đã gặp mặt vài lần, từng ăn mấy bữa cơm, nhưng đều không để tâm lắm.
Cô không muốn rơi vào thế hạ phong trước mặt Lục Khiêm nên tùy tiện ừ một tiếng.
Lục Khiêm cười nhạt: “Hợp nhau là tốt rồi! Nếu về sau em và cậu ta có kết quả thì anh có thể chăm sóc hai đứa nhỏ, người trẻ tuổi các em mà, dù sao cũng khá ham chơi.”
Ông nói như vậy, Minh Châu không nghe nổi nữa.
Khóe mắt cô hơi đỏ lên.
Lục Khiêm không nói nữa, giọng nói phát ra rất nhẹ: “Anh đi mua sữa bột đây.”
Chờ ông ấy rời đi, Minh Châu mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhẹ nhàng ngồi lên trên ghế, ngẩn người... Cô không biết bây giờ cô có tình cảm như thế nào với Lục Khiêm, cô chỉ biết, dường như chỉ cần nhìn ông ấy sống thôi cũng đã đủ rồi.
Những chuyện khác, cô thật sự không nghĩ tới.
Vậy nên khi trong nhà sắp xếp cho cô và cậu chủ nhà họ Tư gặp mặt cô cũng không phản đối.
Lục Khiêm đã trở lại rồi. Cô nhớ, dù sao cô cũng phải tìm chút chuyện để làm... Lục Khiêm tự mình lái xe ra cửa.
Hoắc Minh bắt đầu không yên tâm: “Cậu, bên ngoài trời đang mưa! Cứ để cháu đi đi!”
Lục Khiêm mặc áo khoác vào: “Không có gì đáng ngại cả!” Ông mở ô, đi đến bãi đậu xe rồi mở cửa xe ra. Đúng lúc Tiểu Thước Thước tan học.
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!