Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 1150: Ngã uych một cái



Lúc này, một cô gái nhút nhát đi đến, là Lục Huân, đáng tiếc là cô ấy vẫn không chịu nói.

Cô ấy làm cho Lục Khiêm một cái bánh ngọt khá xấu, cô ấy mang đến rồi ngại ngùng quay đầu bỏ chạy.

Bà cụ Liễu cười nói: "Con bé rất nhớ anh Lục." Lục Khiêm cũng chỉ cười nhàn nhạt.

Một bữa cơm rất náo nhiệt, sau bữa cơm ông uống hai viên thuốc, sau đó ngồi ngẩn ngơ trong phòng ngủ.

Cho dù biểu hiện của ông ung dung đến đâu đi nữa.

Nhưng thực sự trong lòng ông rất để ý.

Để ý đến người đó, người đàn ông ngồi bên cạnh cô ấy.

Ông với Minh Châu, hai năm trước đã không có khả năng phát triển tình cảm nữa rồi, ông ra đi rất tuyệt tình, gần như không để lại đường lui, thật sự cô ấy không cần thiết phải đợi ông.

Nhưng ông được sống tiếp lại không can tâm.

Bây giờ ông muốn hút một điếu thuốc, nhưng sức khỏe lại không cho phép... Cuối cùng ông móc trong túi ra một cái kẹo, là loại mà Minh Châu rất thích ăn.

Lục Khiêm bóc ra và cho vào miệng.

Một chút vị ngọt, mùi vị giống như Minh Châu.

Lục Khiêm tiếp nhận công ty.

Dưới sự quản lý của Hoắc Minh trong hai năm nay, công ty cũng được xem là tăng trưởng ổn định, nhưng dù sao sức lực của của Hoắc Minh cũng có hạn, cũng không thể cải cách dứt khoát quyết đoán được, vậy nên Lục Khiêm đã mất ba tháng để chấn chỉnh.

Ba tháng nay, tuần nào ông cũng đến thăm Tiểu Lục U và Thước Thước.

Tiểu Lục U rất thích ông.

Lúc nào cũng đòi ông bế.

Tiểu Thước Thước có khoảng cách với ông, cậu bé ít khi gọi ông là bố và cũng không chịu nói chuyện với ông.

Lục Khiêm biết rằng có gấp cũng không được.

Hôm nay, ông ở nhà họ Hoắc cùng với hai đứa trẻ, vừa hay Hoắc Minh cũng quay về.

Anh cởi áo khoác ra ngồi thoải mái lên sofa rồi liếc nhìn Lục Khiêm.

Hoắc Minh thầm nghĩ: [Thật là quá bình tĩnh!]

Lục Khiêm bế đứa con gái dạy cô bé tập đi, cô bé đi chưa vững.

Ngã uych một cái.

Khuôn mặt nhõng nhẽo nhăn lại, khẽ hứ một cái đòi bố bế.

Lục Khiêm bế cô bé lên, vừa hôn vừa dỗ cô bé: "Chúng ta thử lại một lần nhé."

Tiểu Lục U sáp đến gần đòi ông hôn lần nữa mới chịu đi.

Lục Khiêm cười: "Thật là nhõng nhẽo, giống y mẹ của con vậy.”

Lục Khiêm đặt con bé xuống, đi ra xa khoảng ba mét rồi dang hai cánh tay a... con người nhỏ bé đó loạng choạng đi về phía ông, giữa chừng ngã xuống một ần, nhưng Lục Khiêm không đến đỡ cô bé lên.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.