Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 1137: Sao mắt đỏ vậy?



Ông nghĩ, ông muốn cùng cô khám thai sản một lần.

Minh Châu đi xuống lầu.

Cố Vân Phàm với cô không hợp nhau, nhưng thấy cô xuống thì vẫn xuống xe ngay, mở cửa xe cho cô.

“Này... Người tình cũ gặp mặt, không phải nên vui vẻ sao?”

“Sao mắt đỏ vậy?”

Minh Châu ngồi vào ghế sau: “Cần anh lo sao?”

Cố Vân Phàm thắt dây an toàn, quay đầu lại nhìn: “Cô nghĩ tôi muốn lo cho cô à! Là chị dâu cô bảo tôi trông cô, sợ cô thương tâm động đến thai khí! Này, tôi không hiểu được hai người đấy, cô và ông ấy không phải thích nhau sao, bây giờ bụng lại có thêm một đứa nhỏ, nhỡ đâu ông ấy qua đời đột ngột thì có phải tiếc không chứ!”

Minh Châu không muốn nói chuyện với cậu ta.

Cố Vân Phàm khẽ đạp chân ga: “Nếu là tôi ấy, phải để ông ấy ở bên cạnh, giày vò giày vò cho thỏa... Thực ra ông ấy trông cũng khá đẹp trai, so với anh trai thiếu đức kia của cô cũng không kém!”

Minh Châu lau nước mắt.

“Cố Vân Phàm, anh có muốn đi ăn cơm nữa không?”

Cố Vân Phàm đương nhiên là muốn, tuy Ôn Noãn không thế chấp nhận cậu ta, nhưng có thể đến nhìn cũng tốt rồi.

Kết quả đến biệt thự. Lại nhìn thấy cái túi khóc Minh Châu này! Nửa tháng sau.

Minh Châu kiểm tra thai sản, là tài xế đi cùng cô đến, bởi vì Lục Khiêm từng nói đi cùng cô nên không để người nhà đi theo.

Lão Triệu đưa cô đến cửa phòng bệnh.

Cười ha ha.

Minh Châu gõ cửa đi vào, vừa vào thì thấy phòng bệnh đã dọn dẹp sạch sẽ. Ánh nắng chiếu vào.

Ra giường sạch sẽ ngăn nắp, tựa như chưa từng có ai nằm.

Mọi thứ nơi này được dọn dẹp sạch sẽ, những thứ thuộc về Lục Khiêm lại không hề để lại.

Minh Châu ngây ngốc. Lục Khiêm đâu.

Y tá kiểm phòng đi đến nhìn thấy cô, lấy ra một bức thư từ trong túi đưa cho

Là Lục Khiêm gửi cho cô. Trên bức thư trắng tinh có viết mấy chữ. Gửi Minh Châu.

Minh Châu lập tức mở ra, bên trong chỉ có một tờ giấy, lời bên trên cũng rất ngắn gọn.

“Minh Châu, đừng đợi anh nữa. Gặp được người đàn ông tốt, thì cứ nắm lấy hạnh phúc đi!” Bức thư rơi xuống từ tay cô.

Minh Châu gục đầu xuống, không nhặt lên, mà nước mắt rơi không ngừng.

Mãi đến hiện tại, cô cũng không biết có phải bản thân đang đợi Lục Khiêm hay không, đợi ông ấy khỏi bệnh, đợi ông ấy nói với cô tha thứ cho chú Lục đi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, sau này mỗi ngày chú Lục sẽ rèn luyện thân thể thật tốt, sẽ khiến Minh Châu hạnh phúc.

Cô vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng.

Ông nói, đừng đợi ông nữa.

Ai đang đợi ông?

Cô căn bản không đợi ông, cô chỉ là đến, đợi ông cùng đi kiểm tra thai sản.

Cô chỉ là nghĩ, để ông đặt tên cho đứa nhỏ này.

Cô chỉ là nghĩ, bởi vì cô, ông có phải nên dũng cảm sống tiếp không.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.