Ôn Noãn nghiêng đầu: "Anh nói xem?" Hoắc Minh cảm thấy trên người cô thơm, nhịn không được cắn một cái.
"Hoắc Tây không phải chưa từng uống sao! Khi sinh Doãn Tư rất nhanh đã về sữa, cũng không có cơ hội?"
Ôn Noãn hỏi ngược lại: "Đó là do ai tạo thành?" Hoắc Minh biết dỗ không được, nhẹ giọng nói: "Là anh không tốt!" Ôn Noãn không lên tiếng, tiếp tục thoa kem dưỡng da.
Cuộc sống bây giờ rất tốt, cũng không cần lấy chuyện quá khứ để ngăn cách đôi bên, đến đây thì dừng thôi.
Sau này, hai vợ chồng ở riêng.
Đương nhiên chuyện tình dục sẽ xảy ra...
Mặt của Ôn Noãn trầm luân, cô nhẹ nhàng sờ khuôn mặt của Hoắc Minh, thấp giọng hỏi: "Minh có phải anh có tâm sự không?” Hoắc Minh từ trên cao nhìn xuống.
Anh cúi đầu hôn vợ, hôn rất lâu lại là một màn say mê thích thú.
Rất lâu, anh nghiêng người qua bên cạnh.
Ôn Noãn theo qua vẫn nhẹ nhàng sờ mặt anh: "Có phải chuyện của cậu?"
Hoắc Minh nằm ngửa, nhìn lên trần nhà nhẹ giọng nói: "Kiểm tra bệnh không tốt! Phải thiết kế kế hoạch trị liệu lần nữa!"
Anh lại nghiêng đầu nhìn cô: "Ôn Noãn, quá trình trị liệu khá đau khổ." Anh nhịn không được nắm chặt tay cô.
Anh rất yêu Ôn Noãn, bởi vì chuyện của Lục Khiêm với Minh Châu, trong lòng anh cũng sợ hãi.
Thỉnh thoảng anh sế nằm mơ, mơ thấy anh và Ôn Noãn chưa ở bên nhau. Khi tỉnh lại, cô lại an yên nằm ở bên cạnh bản thân...
Ôn Noãn giật mình.
Cô làm vợ chồng với anh lâu rồi, anh nghĩ gì cô rất rõ.
Rất lâu sau Ôn Noãn mới thấp giọng lên tiếng: "Anh dự định nói với Minh Châu?"
Hoäc Minh không nói chuyện, chỉ là ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm. "Em không đồng ý!" Ôn Noãn nhẹ giọng nói: "Minh Châu mang thai năm tháng rồi, hơn nữa bây giờ em ấy và cậu... Minh, lỡ như có kết quả không tốt, anh kêu Minh Châu vượt qua như thế nào?"
Trong lòng Hoắc Minh mềm nhữn đồng thời lại đau lòng.
Anh biết, Ôn Noãn còn khó chịu hơn anh.
Anh ôm cô vào trong lòng, dán vào tai cô nói: "Ôn Noãn anh biết em vì tốt cho Minh Châu, nhưng mà... Nếu như có bất trắc chính là tiếc nuối cả đời này của Minh Châu. Đường khó đi thì em cho bọn họ đỡ nhau cùng đi được không, có lẽ... có lẽ là đoạn đường cuối cùng rồi!"
Anh nói như vậy chứng tỏ tình trạng rất không tốt.
Ôn Noấãn ngây người giây lát.
Sau đó cơ thể lạnh lẽo, cô không nói chuyện nữa chỉ là dựa vào lòng anh lặng lẽ rơi nước mắt.
Hoặc Minh khà giọng nói: 'Cậu nói sống chết có số phú quý do trời, nhưng anh nghĩ cậu không cam lòng, cậu không phải người đàn ông yếu ớt!"
Ôn Noãn yên lặng nghe.
Cô còn có thể nhớ ban đầu cô ở thành phố H nhận được cuộc gọi đầu tiên của Lục Khiêm.
Ông nói: "Ôn Noãn... Cậu là cậu!"
Ôn Noãn biết Hoắc Minh hạ quyết tâm.
Cô cũng biết, bây giờ nhà họ Hoắc anh làm chủ, chuyện trong nhà ngay cả vợ chồng Hoäc Chấn Đông cũng nghe quyết định của anh, gần như giao hết trọng trách trong nhà cho anh rồi.
Ôn Noãn lẩm bẩm: "Minh, anh nói hay là em?"
"Anh đi cho!" Anh hôn cô không cho cô khóc nữa.
Buổi sáng hôm sau. Hoặc Minh xuất hiện ở nhà họ Hoắc.
Minh Châu vừa xuống lầu đã nhìn thấy anh trai ngồi ở trên sô pha uống cà
phê. Nghe thấy tiếng bước chân.
Giọng điệu của anh khá lạnh nhạt: "Hôm qua không có kiểm tra thai sản, hôm nay anh đi cùng em!”
Minh Châu cảm thấy làm lỡ thời gian của anh. "Có chú Triệu mà!"
Hoắc Minh trừng cô: "Không sợ người khác cho rằng em gả cho một người già sao?"
Lão Triệu sờ mũi không vui nói: "Ông Lục cũng đâu trẻ hơn tôi là bao, chỉ là chăm sóc tốt, trông đẹp trai nên nhìn trẻ mà thôi!"
Minh Châu trái lại bật cười.
Cô kéo Lão Triệu, nhiệt tình nói: "Đến bệnh viện, cháu sẽ gọi là bố!" Hoắc Chấn Đông tức đến xém chút nói không nên lời.
Nhà họ Hoắc khá náo nhiệt.
Chỉ có Hoắc Minh đứng ở đó, biểu cảm có chút nghiêm trọng nói không nên lời, điều này trái lại bị Hoăc Chấn Đông bắt được.
Không ai hiểu con trai hơn bố.
Hoäắc Chấn Đông cũng lĩnh ngộ được gì đó, rất nhanh đã cười không nổi nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!