Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 1125: Lục Khiêm im lặng nhìn cô ấy



Ông ta ừ một tiếng: “Đã biết được từ lần trước, lúc ở bệnh viện.”

“ÿ¡ thế ông tới chung cư tìm tôi là vì đứa bé này à?”

Lục Khiêm im lặng nhìn cô ấy.

Cô ấy đã mang thai năm tháng, bụng đã lớn lên rất nhiều, nhưng dáng người không hề mập.

Có thể thấy cô ấy sống không hề tốt.

Ông ta cảm thấy đau lòng, nhưng bây giờ đến một câu an ủi ông ta cũng không dám nói, bệnh tình của ông ta rất phức tạp, khó nói trước được liệu có thể vượt qua hay không.

Nếu như không thể qua khỏi.

Ông ta hi vọng Minh Châu có thể buông xuống... Buông xuống đoạn tình cảm này của bọn họ, bắt đầu lại từ đầu.

'Thậm chí ông ta cũng đã nghĩ đến việc nếu đứa trẻ này không tới, cuộc sống sau này của Minh Châu sẽ dễ dàng hơn, nhưng cuối cùng ông ta vẫn ích kỷ lựa chọn im lặng, bởi vì đứa trẻ này chính là con của hai người bọn họ.

Sau này, Thước Thước cũng sẽ có máu mủ ruột rà.

Lục Khiêm dứt khoát như vậy, Minh Châu cảm thấy bản thân không thể không buông xuống được, cô ấy khẽ ngẩng đầu lên, chủ yếu là để nước mắt không rơi xuống, cô ấy nhẹ giọng nói: “Ông Lục yên tâm, tôi sẽ không bắt ông chịu trách nhiệm, tôi sẽ tự nuôi đứa bé này...”

Cô ấy nói xong, tự mình cũng cảm thấy ngại ngùng.

Người ta cũng không có ý định muốn chịu trách nhiệm.

Cô ấy không giống như trước kia nữa, cũng rất có phong độ hỏi thăm ông ta một câu: “Sau này uống rượu ít thôi, cũng hút ít thuốc lại, ông tới độ tuổi này rồi phải chú ý dưỡng sinh.”

Thế nhưng lúc này Lục Minh lại gật đầu: “Đúng vậy! Phải dưỡng sinh!”

Ánh mắt ông ta sâu thăm thẳm.

Minh Châu cũng không ở lại lâu, cô ấy cầm cái túi ở trên bàn lên, thấp giọng nói xin lỗi rồi rời đi... Thư ký Liễu thấy hai người trò chuyện không mấy vui vẻ, định ngăn cô ấy lại.

Lục Khiêm nhẹ giọng nói: “Để cô ấy đi đi!”

Ông ta nghĩ, bây giờ Minh Châu không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của mình, chắc chắn cô ấy sẽ tìm một gốc cây nào đó trốn tránh rồi khóc một trận.

Những năm trôi qua, thật ra cô ấy vẫn là một cô gái yếu ớt.

'Thế nhưng ông ta sớm đã không còn là ông Lục của trước kia nữa.

Minh Châu rời khỏi bệnh viện.

Cô ấy còn không đi siêu âm, lúc lên xe còn mất hồn mất vía.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.