Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 1114: Sao ông lại ở đây?



Trong bóng tối, Lục Khiêm nằm yên rất lâu, khóe mắt ông phiếm màu nước mắt.

Minh Châu đang mang thai...

Ông thử nhớ lại lúc trước, có một lần bọn họ từng làm chuyện này, nhưng ông lại không dùng biện pháp.

Đêm đó, cô đã có thai.

Giọng Lục Khiêm yếu ớt, hơi run run: "Cô ấy..."

Giọng bà cụ đột nhiên trở nên nghiêm nghị: "Lục Khiêm, nếu con là người đàn ông của nhà họ Lục, nếu con thật sự thích con bé, vậy thì nên sống ra dáng đàn ông đi! Chẳng phải trước kia con có năng lực lắm sao, giờ gặp chút chuyện khổ tâm mà đã nằm giường chờ chết rồi!"

"Mẹ nói cho con biết, chỉ vì không muốn con cứ suy sụp như vậy."

"Nhưng có một chuyện! Con không được tiết lộ bệnh của mình."

"Con phải nhận trách nhiệm của một người làm bố, còn về... còn về Minh Châu có thể tiếp nhận con hay không, đó là chuyện sau này! Con chăm sóc cơ thể

thật tốt đi, mới có cơ hội nhìn đứa nhỏ được sinh ra chứ, nếu không, chẳng lẽ con không thấy mình đang phụ lòng con bé sao?"

Lục Khiêm nằm trên giường. Một cảm giác nóng bỏng bỗng chảy xuống.

Ông nhớ tới khi gặp cô vào ngày hôm đó, cô thấy ông đang nằm viện còn nhẹ giọng ân cần hỏi thăm.

Cô là người ngốc nghếch đến vậy đấy.

Một lúc lâu sau, Lục Khiêm ừ một tiếng: "Con biết rồi!"

Sau đó, cả hai mẹ con đều không nói thêm gì nữa...

Trời hừng sáng.

Trong phòng bệnh không có một bóng người.

Bà cụ và bà Liễu đều sốt ruột điếng người, thư ký Liễu vội vàng chạy đến từ công ty, sau khi hỏi cặn kế mọi việc xong cũng sững ra. Một lát sau, anh ta vỗ đầu nói: "Vậy thì chuẩn bị xe đến gặp Minh Châu!"

Vợ anh ta nghỉ ngờ hỏi: "Sức khỏe của ngài Lục như thế, sao còn ra ngoài được?"

Bà cụ cười lạnh: "Biết có con một cái, giờ nó bò qua gặp còn được nữa là!" Bà cụ Lục nói không sai chữ nào.

Lục Khiêm thay quần áo, lê thân lên taxi, sau khi lên xe ngồi, mồ hôi lạnh đã toát đầy lưng.

Ông nói địa chỉ. Lái xe cười cười: "Chỗ đó tốt lắm, người ở đó đều có tiền cả."

Một người luôn khéo léo như Lục Khiêm, giờ phút này cũng không rặn nổi một nụ cười.

Nửa tiếng sau, xe dừng lại. Lục Khiêm chống người dậy, lên lầu, ấn chuông cửa. Minh Châu đang ở nhà.

Cô đang định tiễn Thước Thước, lại nghe thấy tiếng chuông nên ra ngoài mở cửa, cửa vừa mở ra, cô liền ngây ngẩn cả người.

Lục Khiêm... Sao ông lại ở đây?

Ánh mắt Lục Khiêm sâu thẳm, ông nhìn cô, kiềm chế bản thân không nhìn xuống bụng cô.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.