Nhưng cậu bé vẫn ngậm miệng không chịu nói về đoạn chạy trốn kia, người lớn sợ sẽ làm cậu bé kích động nên cũng không dám nhắc tới.
Khi nhóc con kia nhìn thấy Lục Khiêm, cũng không gọi bố nữa. Lục Khiêm sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu bé: “Sao không gọi bố?”
Lục Thước đột nhiên lên tiếng: “Thực ra khoảng thời gian khi bố làm ông cậu ngoại của con, con rất vuil”
Bởi vì khi đó không có đứa trẻ nào quan trọng hơn cậu bé, ông cậu mỗi lần gặp cậu bé đều cho cậu những gì tốt nhất, còn cho người đưa cậu bé tới khách sạn, ngày nào cũng chơi cùng cậu bé.
Đứa trẻ nói thẳng như vậy.
Mắt Lục Khiêm lại đỏ lên.
Ông đi ra ngoài hút thuốc, làn khói trắng tan đi theo gió.
Một cô bé ôm búp bê nhìn ông từ phía xa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hiện lên nét rụt rè.
Lục Huân đã ở bệnh viện được mấy ngày rồi, nhưng chú Lục không đến thăm cô bé nữa.
Cô bé lén lút đến đây.
Cô bé đứng bên ngoài nghe thấy chú Lục cãi nhau với một dì xinh đẹp, nội dung tranh cãi hình như chính là cô bé, vì cô bé mà hôn lễ của chú Lục và dì bị hủy bỏ, bọn họ còn muốn ly hôn.
Lục Huân muốn trốn đi.
Nhưng cô bé nghĩ chú Lục chắc chắn sẽ đi tìm cô bé, đến lúc đó họ sẽ lại cãi nhau.
Vậy là cô bé ngoan ngoãn không lên tiếng.
Nếu cô bé không làm ầm ï đòi gặp chú Lục, có phải họ sẽ không cãi nhau, chú Lục cũng sẽ không phải buồn bã đứng hút thuốc ở đây...
Lục Huân chậm chạp quay về.
Gô bé trở về phòng bệnh, viết một hàng chữ xuống tờ giấy trắng. [Cháu không muốn điều trị nữa! Cháu muốn về nhàiI]
Người giúp việc cũng biết trong nhà Lục Khiêm đang gặp chuyện, không dám quấy rầy ông, vội vàng đưa đứa trẻ xuất viện.
Từ năm sáu tuổi đó, Lục Huân thực sự không còn mở miệng nói chuyện nữa. Ngày Lục Thước xuất viện.
Minh Châu thu dọn đồ đạc của cậu bé, tài xế đã đang chờ dưới tầng. Lục Khiêm chạy từ công ty tới.
Ông nhìn đống đồ đạc kia, dịu dàng nói: “Tới chỗ anh ở một thời gian đi!” Minh Châu lắc đầu.
Lục Khiêm biết trong lòng cô đang nghĩ gì, không dám ép buộc cô: “Đến chỗ bố mẹ em cũng được, sẽ có người chăm sóc conl”
Minh Châu vẫn lắc đầu.
Cô đứng bên cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Lục Khiêm! Tôi muốn bắt đầu lại cuộc. sống một lần nữa!”
Có ý gì?
Cô nhìn xuống chiếc xe phía dưới, giọng càng nhẹ nhàng hơn: “Tôi đã mời hai người đáng tin cậy tới giúp tôi chăm sóc Thước Thước, tôi sẽ lên một kế hoạch thật tốt cho cuộc sống của mình, nếu ông muốn gặp thằng bé có thể hẹn trước một tuần.”
Lục Khiêm khẽ siết chặt nắm đấm.
Ông hiểu được ý cô, cô không những muốn ly hôn mà còn muốn quyền nuôi dưỡng con của họ.
Ông muốn tới thăm, chỉ có thể gặp con, không thể gặp được cô. Lục Khiêm chậm rãi đi tới.
Ông chăm chú nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô, khàn giọng hỏi: “Chúng ta có thể cùng nhau chăm sóc con được không?”
Minh Châu quay lại...
Cô vô cùng nghiêm túc nói: “Lục Khiêm, ký tên đi! Chúng ta đã kết thúc rồi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!