Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 1079: Ông đang trách cô!



Minh Châu rất thích.

Lục Viên, phòng ngủ chính của Lục Khiêm, đối với cô mà nói rất có ý nghĩa.

Hôn lễ tổ chức theo kiểu Trung.

Hai nhà Lục và Hoắc đều có danh tiếng, tối đó khách sạn lớn nhất thành phố € mở một trăm bàn tiệc, mời bạn bè người thân và đối tác kinh doanh.

Mười giờ sáng.

Minh Châu ngồi trong phòng hỷ đỏ rực, mặc váy cưới kiểu cổ tinh xảo. Cô vốn trông đã xinh đẹp, hôm nay lại càng xuất sắc hơn.

Ôn Noãn mang thai hơn tám tháng rồi.

Nhưng hôn lễ này, trước sau cô đều thu xếp, chỉ sợ không đủ hoàn hảo. Minh Châu dìu cô ngồi xuống.

Ôn Noấn khẽ xoa tóc cô ấy, khế dặn dò mấy câu, Minh Châu đều lắng nghe. Hoắc Minh từ bên ngoài đi vào.

Anh mặc đồ vest ba mảnh trắng đen cơ bản, thành thục anh tuấn.

Minh Châu la lên: “Anh, anh như vậy sắp lu mờ Lục Khiêm rôi!”

Hoäc Minh gõ đầu cô ấy một cái.

Anh mắng cô: “Khuỷu tay hướng ra ngoài rồi sao? Anh trai em còn phải dựa vào gương mặt này để giữ chặt chị dâu em đấy! Đừng có kéo chân anh!”

Minh Châu bị anh nói vậy thì mặt cũng ửng đỏ. Ôn Noãn liếc nhìn chồng mình. Hoắc Minh cười như không, cũng không làm khó Minh Châu nữa.

Lúc này bên ngoài có quản gia đến, nói: “Ông Cố và cậu Cố ở thành phố Hạ đến tham dự hôn lễ, muốn gặp cô chủ!”

Ôn Noãn cũng không để ý.

Hoắc Minh nghĩ đến Cố Vân Phàm, hừ nhẹ: “Có gửi thiệp mời sao?” Quản gia mỉm cười: “Cậu chủ, có gửi ạ.”

Hoắc Minh không yên tâm, đi teo Ôn Noãn gặp người ta.

Phòng hỷ bên này chỉ còn lại một mình Minh Châu, cô khá nhàn rỗi, đang nghĩ kiếm gì đó ăn.

Điện thoại vang lên. Là số lạ, nhưng cô có thể nhớ được, đây là số của Lam Tử Mi. Cô không muốn nghe, nhưng cũng muốn biết cô gái này muốn làm gì!

Minh Châu vẫn nhận điện thoại.

Bất ngờ là Lam Tử Mi bên kia không kiêu căng nổi nóng, mà giọng điệu lại nhẹ nhàng mỏng manh.

“Hoắc Minh Châu, cô thắng rồi! Tôi thất bại thảm hại rồi!”

“Tôi không cam tâm!”

“Tôi không tin Lục Khiêm sẽ nhẫn tâm đến vậy, không nhận điện thoại của tôi, không muốn gặp tôi! Bây giờ tôi cược rằng anh ta đối với Manh Manh vẫn óc chút tình thương! Hoắc Minh Châu... Manh Manh ở trong tay toi, chỉ cần tôi cắt một dao, con bé sẽ rời khỏi thế giới này với tôi.”

“Cô nói xem, anh ta có quan tâm đến bọn tôi không?”

Minh Châu nắm chặt điện thoại.

Cô không tin Lam Tử Mi điên cuồng như vậy.

Cho dù không yêu Lục Quân, thì đó chẳng phải cốt nhục của cô ta sao, hổ mẹ còn không ăn thịt con huống chỉ là người.

Cô khẽ nói: “Tôi không tin!” Lam Tử Mi cũng không dây dưa thêm. Cô ta nhanh chóng cúp điện thoại.

Điện thoại vang lên tiếng tích tích, sắc mặt Minh Châu tái nhợt, lúc này Lục Khiêm đi vào từ cửa.

Vẻ mặt ông dịu dàng: “Điện thoại ai vậy?” Minh Châu lắc đầu. Cô khẽ nói: “Một người bạn trước đây!”

Cô không tin Lam Tử Mi sẽ không điên cuồng đến vậy, Lam Tử Mi đơn giản là muốn phá vỡ hôn lễ hôm nay, Minh Châu do dự, không định nói với Lục Khiêm...

Hôn lễ vẫn tiến hành như thường, náo nhiệt nhưng vẫn long trọng. Hoäc Tây và Lục Thước làm hoa đồng.

Hai gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu giống hệt nhà họ Lục, không biết khiến bao nhiêu người yêu thích...

Ngay lúc dâng trà cho bà cụ, ngoài cửa có hai người vội vàng đi vào, là bố mẹ Lục Quân.

Bọn họ lòng nóng như lửa đốt.

“Lục Khiêm, Manh Manh bị Lam Tử Mi dẫn đi rồi!”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.