Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 1070: Minh Châu không buồn giận



Minh Châu khẽ ừ một tiếng.

Cô ấy nói: “Dự kiến vào tháng Năm, dạo này công ty anh ấy cũng khá bận!” Ôn Noãn khẽ cười. Công ty Lục Khiêm ở thành phố B, nhưng nhân mạch ông đa phần đều ở Tây Bắc, vì vậy đi công tác cũng thường xuyên, cho dù có ở thành phố B cũng thường phải uống rượu xã giao.

Minh Châu không buồn giận.

Thực ra cô ấy cũng từng nhắc, với quan hệ của ông, tìm chuyện nhàn rỗi cũng không khó.

Nhưng Lục Khiêm không chịu.

Ông nói như vậy chẳng khác gì dưỡng lão.

Ông khá để ý đến tuổi tác, tối đó cả đêm ông cũng không chịu tha cho cô.

Minh Châu muốn nói lại thôi.

Ôn Noãn hỏi cô ấy: “Sao vậy?”

Minh Châu vân vê góc áo trong tay, thấp giọng nói: “Chị dâu, em cứ cảm thấy giữa em và ông không còn như trước nữa! Em thực sự còn yêu Lục Khiêm, Lục Khiêm cũng yêu em, nhưng chỉ là... Đối với hạnh phúc này em lại thấy bất an, cứ cảm thấy không chân thực!”

Ôn Noấn hiểu được.

Thực ra nếu thực sự so sánh, ngày tháng trước kia của cô chắc chắn không so được với Minh Châu.

Ít nhất, cậu chắc chắn có yêu cô ấy.

Còn cô và Hoắc Minh ban đầu, trong lòng anh đã có một người khác. Tình cảm này, trải qua vô số lần cãi vã và giày vò.

Ôn Noấãn khẽ ôm cô ấy, nhẹ giọng nói: “Chồng tốt là phải cần dạy dỗ!” Minh Châu cảm thấy tốt hơn một chút!

Ôn Noãn thấy tâm trạng cô không tốt, buổi trưa ăn cơm gọi Bạch Vi đến, mấy cô gái nói chuyện cũng náo nhiệt hơn.

Bạch Vi nói chuyện của Đinh Tranh. Người đã hành quyết rồi!

Ôn Noãn ngây người một lúc lâu, miễn cưỡng cười: “Bảo cậu qua làm vui không khí, ai ngờ cậu lại nhắc đến chuyện nặng nề như vậy!”

Bạch Vi vô tâm vô phế nói: “Đây chẳng phải là chuyện vui vẻ hay sao?”

Ôn Noãn cười nhạt: “Cũng đúng!”

Bạch Vi cầm khăn giấy lau miệng, lấy ra một chiếc hộp nhung trong túi, đưa cho Minh Châu.

“Quà tân hôn nhé!”

“Cảnh Sâm công tác ở nước ngoài, cố ý chọn đấy.”

Minh Châu mở ra xem.

Là vòng cổ trân châu, có đính một viên kim cương hồng, trông có vẻ rất quý. Cô ấy cảm thấy quá quý giá.

Bạch Vi vỗ tay cô: “Tặng rồi thì cứ lấy! Chị cũng xem em như em gái giống Ôn Noãn vậy.”

Ôn Noãn lên tiếng: “Nhận đi! Mấy năm nay cậu ấy nhận được hơn trăm nghìn tiền hoa hồng từ trung tâm âm nhạc của chị, lúc đó hình như cũng chỉ đầu tư hơn một triệu thôi thì phải!”

Bạch Vi nói ngay: “Tổng giám đốc Ôn không nên như vậy nhé!”

Lúc này Minh Châu mới nhận lấy.

Ăn cơm xong lại dạo phố một lúc, Hoắc Minh đến đón Ôn Noãn.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.