Hoắc Tổng, Tôi Muốn Từ Hôn

Chương 267: Chỉ sợ ý của Túy Ông không phải ở rượu nha!



“Dù sao thì để mai đến Pháp rồi lại tính.”

Thấy Thư Tình nhíu mày, Hoắc Vân Thành vươn tay vỗ vỗ vai cô, ánh mắt dịu dàng: “Đi ngủ sớm đi.

“Ngủ ngon!” Thư Tình nhoẻn miệng cười.

Một đêm trằn trọc không ngủ được.

Sáng sớm hôm sau, Thư Tình đứng dậy vội vàng đi tắm, vừa mới đi tới cầu thang thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Mới sáng sớm ai lại đến đây vậy?

Hoắc Vân Thành ra mở cửa, người xuất hiện là mẹ Hoắc và Hoắc Thiến.

“Mẹ, sao mẹ lại ở đây?” Hoắc Vân Thành nhíu mày.

“Con không chào đón mẹ sao?” Mẹ Hoắc vận một bộ sườn xám màu cam, dung nhan bà ta được bảo dưỡng vô cùng kỹ càng, ánh mắt lành lạnh nhìn anh.

Không đợi cho Hoắc Vân Thành đáp lời, mẹ Hoắc đi thẳng tới ghế sô pha trong phòng khách ngồi xuống, Hoắc Thiến cũng đi theo.

“Vân Thành, con bỏ ngoài tai lời nói của mẹ hả?” Mẹ Hoắc bất mãn nhìn Hoắc Vân Thành: “Con không quan tâm đến thư chung của Hội đồng quản trị hay sao?”



Thư chung?

Vừa mới bước xuống lầu Thư Tình đã nghe thấy lời nói cực kỳ bất mãn của mẹ Hoắc, cô không khỏi tò mò.

Vẻ mặt Hoắc Vân Thành hờ hững: “Chuyện này con đã lo liệu rồi.”

“Lo liệu? Lo liệu như thế nào? Bọn ta bảo con sa thải Thư Tình sao con lại không nghe?” Giọng điệu mẹ Hoắc ngày càng chói tai: “Con muốn chờ cho Hoắc thị phá sản thì mới vừa lòng hả?”

Thư Tính giật giật khóe môi, thì ra cái thư chung kia là muốn sa thải cô ư?

Thật là không thể hiểu nổi.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Hoắc Vân Thành sầm mặt, cúi đầu nhìn xuống cổ tay: “Chuyện này không liên quan gì đến Thư Tình cả. Con sắp phải đi Pháp rồi, rất bận, nếu không có việc gì thì mẹ về đi.”

Lại bị ăn thêm bế môn canh một lần nữa, sắc mặt mẹ Hoắc biến đổi, liếc mắt thấy Thư Tình đang xách hành lý từ trên lầu xuống dưới liền gằn giọng hỏi: “Nó cũng đi Pháp với con hả?”

“Đúng vậy.” Thư Tình xách hành lý đến bên cạnh Hoắc Vân Thành, đặt hành lý xuống đất, vươn tay ôm lấy cánh tay của Hoắc Vận Thành anh: “Tôi sẽ đi cùng Vân Thành, không được hả?”



Nhìn cảnh tượng chói mắt trước mặt, Hoắc Thiến ghen ghét nói: “Anh họ, em cũng đi với anh.”

“Đừng có gây rối.” Hoắc Vân Thành từ chối ngay lập tức.

“Anh họ, em không có gây rối.” Hoắc Thiến vội vàng nói: “Em cũng muốn làm gì đó cho Hoắc thị.”

Mẹ Hoắc cũng tán đồng: “Thiến Thiến nói rất đúng, để con bé đi có thể hỗ trợ con một chút.”

Hỗ trợ? Chỉ sợ ý của Túy Ông không phải ở rượu nha!Hoắc tổng, tôi muốn từ hôn

Nghĩ lại những gì Hoắc Thiến đã làm với Hoắc Vân Thành vào buối tối anh say rượu, Thư Tình nhếch môi cười mỉa mai: “E là chỉ có trở ngại chứ giúp gì được? Hoắc Thiến có thể làm được gì?”

“Ý cô là sao!” Sắc mặt Hoắc Thiến cứng đờ, cô ta định nói gì đó nhưng lại bị giọng nói lạnh lùng của Hoắc Vận Thành cắt ngang.

“Được rồi, đừng lộn xộn nữa.” Hoắc Vân Thành bực dọc, vươn tay đẩy Hoắc Thiến ra: “Hoắc Thiến, hiện tại em chỉ cần chú tâm vào việc học là được, không cần phải lo lắng chuyện của Hoắc thị.”

Hoắc Thiến không cam lòng phản bác: “Vì sao Thư Tình có thể đi còn em thì lại không”

“Là ông nội bảo Thư Tình đi, không thì em cứ đi hỏi ông nội cho em đi đi?” Hoắc Vân Thành không muốn tiếp tục dây dưa với bọn họ nữa, chỉ đành phải lôi Hoắc lão gia tử ra.

Hoắc Thiến cắn khóe môi, ấm ức nhìn mẹ Hoắc: “Dì…”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.