Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!

Chương 1: Thỏa thuận ly hôn



"Trác quản gia, đây là đơn thỏa thuận ly hôn, tôi đã ký tên rồi, làm phiền ông chuyển giao nó cho Hoắc Lăng Trầm hộ tôi."

Thiếu nữ lấy hết dũng khí, đưa đơn thỏa thuận đã được ký tên đến trước mặt Trác quản gia.

Trác quản gia qua loa xem qua một lượt, lúc nhìn thấy mấy chữ ấy, thở dài nặng nề. "Aiya! Nhã Tuyền, sao cô lại ngốc như vậy chứ? Ly hôn thì thôi đi, dù sao thì ba năm qua cô cũng chưa từng gặp mặt thiếu gia. Vì sao còn lựa chọn tay trắng ra đi?"

Nhã Tuyền vẫn chỉ là một sinh viên đại học, không cha không mẹ, lúc này lựa chọn ly hôn đã rất không sáng suốt rồi, vì sao lại còn tay trắng ra đi?

Niên Nhã Tuyền ngượng ngùng gãi sau ót, đối với Trác quản gia đang ở trước mặt đây, người luôn luôn đối xử với mình như con gái, không hề giấu diếm nói, "Tôi muốn.. Bỏ học."

Trác quản gia kinh ngạc, "Nhã Tuyền, đang yên đang lành sao lại muốn bỏ học? Đang gặp khó khăn gì sao?"

"Không có không có, Trác quản gia ông đừng nghĩ nhiều, ông cũng biết đấy, tôi.. Không thích học, cho nên không muốn lãng phí thời gian."

Được thôi được thôi, bỏ học chỉ là một cái cớ nói đại với Trác quản gia mà thôi.. Nguyên nhân thực sự, cũng chỉ có chính cô mới biết.

Còn nữa, ngày mai là hết hạn, cũng là ngày sinh nhật 21 tuổi của cô, bọn họ đã kết hôn ròng rã ba năm.

Hai mốt tuổi, cô còn nhỏ, không muốn để đoạn hôn nhân hữu danh vô thực này đánh mất thời gian của chính mình.

Một người chồng chưa từng thấy mặt, cũng không có gì đáng lưu luyến, huống chi lúc trước kết hôn, chẳng qua cũng chỉ là ý của bố mẹ.

"Aiya! Xem ra cô đã quyết định rồi, được thôi, hôm nay tôi.. Ngày mai sẽ giao nó cho thiếu gia."

"Cảm ơn Trác quản gia." Niên Nhã Tuyền thở dài một hơi, lộ ra gương mặt vô cùng đáng yêu.

Trác quản gia đứng lên, giọng bình thường nói: "Nhã Tuyền, thiếu gia rất tốt, tôi cảm thấy các người đứng bên nhau thực sự rất xứng đôi, cho nên, tôi vẫn hi vọng cô suy nghĩ thật kỹ chuyện này, nếu như muốn đổi ý, lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho tôi."

Xứng đôi? Lúc lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, Hoắc thiếu ở nước ngoài dùng cơm với tổng thống. Bản thân anh ta không ra mặt, giấy chứng nhận kết hôn cũng có thể làm xong. Hình bọn họ chụp chung cũng phải nhờ tới Photoshop mới có được.

Anh dùng thời gian ba năm chứng minh anh cũng không muốn cưới cô, xứng đôi thì có ích gì chứ?

Kéo dòng suy nghĩ quay về, Niên Nhã Tuyền hít sâu một hơi, "Tôi.." Đã nghĩ kỹ rồi, mấy chữ đằng sau không nói ra, vì không muốn Trác quản gia phải thêm bận tâm: "Ổn."

Mãi cho đến buổi chiều ngày thứ hai, Trác quản gia cũng không nhận được điện thoại của Niên Nhã Tuyền. Bất đắc dĩ phải lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số điện thoại di động, "Thiếu gia, bên này tôi có phần văn kiện cần cậu ký tên."

"Văn kiện gì?" Âm thanh hờ hững của người đàn ông vang lên.

Trác quản gia do dự một chút, "Đơn thuận ly hôn."

"..."

Đang dở tay xử lí văn kiện, dừng lại chút.

À, anh còn có một người vợ. Nếu như không phải Trác quản gia nhắc nhở, anh cũng sẽ không nhớ đến.

"Đơn thỏa thuận cứ để trong phòng làm việc của tôi, hai ngày nữa tôi sẽ về Việt Thành."

"Vâng, thiếu gia."

Quán bar Việt Thành Lam Dạ.

Màn đêm chậm rãi buông xuông, càng lúc càng nhiều nam nữ trẻ tuổi đi vào quán bar.

Phòng 501

Mấy chục chai bia, rượu đế, Champagne cùng rất nhiều đồ ăn vặt bày bừa lung tung trên mặt bàn.

Niên Nhã Tuyền- "Niên Ca" của năm xưa, bởi vì sinh nhật hôm nay, khó lắm mới mặc được một bộ váy liền áo màu hồng nhạt viền ren siêu cấp thục nữ, thật rất hiếm thấy! Mấy người đều lấy ra điện thoại ra la hét muốn cùng với cô chụp ảnh chung.

Vất vả lắm mới đào thoát ra khỏi đám nữ nhân điên cuồng đòi tự chụp, Niên Nhã Hiên vui vẻ chạm cốc cùng với mười đứa bạn học. Mọi người tặng quà sinh nhật, chiếm hết cả một góc tường.

Hàn Huệ Minh hơi say lôi kéo đám con trai cùng nhau ca hát, mở to miệng "hát toáng" lên, "Yêu hận ngay trong một nháy mắt, nâng chén nhìn trăng tình như trời.."

Âm thanh lanh lảnh kia, khiến cho mấy cô gái còn lại đều phải bịt kín lỗ tai.

"Nào, nào, đừng hát nữa, cùng nhau chơi trò chơi đi." Trịnh Hiểu Kha có tính cách cởi mở lớn tiếng gọi hai người đang hát ấy.

Trịnh Hiểu Kha là lão đại trong túc xá của Niên Nhã Tuyền, gọi là lão đại vì là người lớn tuổi nhất.

Sau khi cô ta la lên câu ấy, trong phòng rốt cục yên tĩnh trở lại. Mười tên nam nam nữ nữ vây quanh hai cái bàn dài, chờ Trịnh Hiểu Kha lên tiếng.

Bạn học Trịnh Hiểu Kha bình thường là người chịu chơi nhất!

"Lời thật lòng đại mạo hiểm!" Trịnh Hiểu Kha thần bí nói ra mấy chữ.

Sau đó, cả mười tên nam nam nữ nữ nhao nhao lên tỏ vẻ khinh bỉ nhìn cô, "Chị Đại Trịnh à, cái trò chơi này chơi tới nát luôn rồi!" Nhị Thế Tổ Hàn Huệ Minh khinh bỉ liếc mắt nhìn Trịnh Hiểu Kha, tụ hội với đám người này, cách chơi này đã rất bảo thủ rồi, không ngờ rằng trò chơi này còn có thể nát thêm hơn được nữa!

Trịnh Hiểu Kha nguýt hắn ta, "Hôm nay là sinh nhật mừng Nhã Tuyền hai mươi mốt tuổi, chúng ta chơi chút gì đó kích thích ấy!" Sau đó, cô cười thần bí.

Bởi vì đều là học sinh, còn thuộc về tầng lớp dân thường. Trước giờ đều là ai thua thì người đó nói lời thật lòng, đại mạo hiểm đơn giản chính là hát Thanh Tàng Cao Nguyên bằng giọng cao, cõng một người khác giới đi một vòng, hoặc là cùng một đứa bạn khác phái nào đó hát tình ca.

Đại mạo hiểm đầu tiên mà mọi người trông chờ bắt đầu, Trịnh Hiểu Kha nhìn thoáng qua ly rượu đỏ trong tay Niên Nhã Tuyền, nháy mắt với mọi người, trong giây lát mọi người đều hiểu.

"Ván này người nào thua, thì đi ra ngoài rẽ phải, đụng phải người khác phái đầu tiên, hôn một cái! Nhất định phải là miệng! Nếu như không đồng ý đại mạo hiểm, thì tự phạt mười ly rượu đế!"

Đây là đang muốn kiếm chuyện mà! Bầu không khí lại sôi trào lên, trong mắt bọn họ, cái này kích thích hơn. Hàn Huệ Minh bật cười ra tiếng, cũng không nói thêm gì, dù sao thì hắn hiểu rõ nhân phẩm của đám người này.

Một màn búa kéo bao kết thúc, ánh mắt mọi người mọi đều hung hăng phóng tới Niên Nhã Tuyền.

Nhìn cái kéo của mình, nhìn lại cái búa của Trịnh Hiểu Kha mặt mũi tràn đầy ý cười xấu xa, người thua không ai khác chính là cô!

"Trịnh Hiểu Kha, Ta hận Ngươi!" Nhớ tới nội dung đại mạo hiểm, Niên Nhã Tuyền khóc không ra nước mắt, cô bây giờ muốn đi một đường thẳng còn khó khăn nữa là, cũng không thể lại uống thêm mười ly rượu đế nữa!

Trong tiếng cười vang của mọi người, thấy Niên Nhã Tuyền lắc lắc đầu đi tới cửa, hít sâu một hơi rồi mở cửa phòng.

Rẽ phải, người khác phái đầu tiên.

Đối diện chỉ có một người đàn ông vóc dáng cao lớn, khoát chiếc áo sơ mi đơn giản nhẹ nhàng màu trắng, mang quần tây màu đen, chân mang giày da màu đen tỏa sáng cao quý, bước đi trên thảm.

Đôi mắt đen nhánh thâm thúy kia, mày kiếm rậm đen, sóng mũi cao, đôi môi tuyệt mỹ, không một ai có thể diễn tả hết được sự cao quý và ưu nhã của hắn.

Chỉ là, đôi mắt thâm thúy kia tràn đầy băng lãnh và đạm mạc, khiến cho một Niên Nhã Tuyền không sợ trời không sợ đất cũng phải có chút sợ hãi mà lui bước.

"Wow wow wow, một người đàn ông rất chi là đẹp trai, Niên Ca nhanh lên đi! Không ai nhìn đâu!" Trịnh Hiểu Kha núp sau cánh cửa, nhỏ giọng nhắc nhở cô. Chỉ là, người đàn ông này nhìn rất quen mắt, gặp ở đâu rồi ấy nhỉ?

Nghe cô bạn thúc giục, Niên Nhã Tuyền hít sâu một hơi, không để thèm ý đến toàn thân hắn đang phát ra khí tức mạnh mẽ, ngăn cản bước đi ưu nhã của người đàn ông đó lại.

Nhìn gần, cô cảm giác rằng giống như mình đã gặp qua người này ở đâu rồi ấy. Chỉ là, cơ thể vừa mới nhoáng lên, ý nghĩ kia đã bị cô vứt bỏ.

Cô lấy hết can đảm đi tới trước người đó, mỉm cười, nhón chân lên cúi vào cổ của hắn, dễ dàng ngửi thấy mùi nam tính ào ạt lập tức xông vào mũi.

Đang chuẩn bị đi gọi điện thoại cho Hoắc Lăng Trầm, đi đến nửa đường thì bị một cô gái nhỏ chặn đường không cho đi.

Cảm nhận được cô bỗng nhiên tới gần, hắn nhíu đôi lông mày đẹp đẽ lại.

Chỉ là.. Cặp mắt của cô gái này, sao lại quen thuộc đến như vậy?

Thừa dịp trong một nháy mắt hắn đang suy tư, Niên Nhã Tuyền nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mỏng có hơi lạnh lẽo của người đàn ông ấy.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.