Quản gia đi ra ngoài không biết phải làm thế nào mới có thể tìm được Triệu Tuệ An ,nên đành gọi cho ông bà Hoắc .
- Sao con bé đi đâu ? Sao lại như vậy? - Bà Hoắc lo lắng hỏi.
- Phu nhân, tôi cũng không biết.
- Được rồi tôi sẽ qua liền!
Ông bà Hoắc lập tức tới Vũ Viên . Vừa vào nhà bà Hoắc đã gọi anh xuống:
- Hoắc Kiến Vũ ,con xuống đây cho mẹ!
- Mẹ , sao sáng sớm lại la ó như vậy ? - Anh nhăn mặt đi xuống.
- Con làm gì mà con dâu mẹ bỏ đi hôm qua tới bây giờ? Con mau kiếm Tuệ An về cho mẹ! - Bà hét lên.
- Cô ta đi đâu sao con biết được mà kiếm! - Anh rót trà thong dong nhấp một ngụm.
- Hoắc Kiến Vũ! Con có biết Tuệ An rất đáng thương không? Mẹ cưới cho con là muốn con dùng quyền thế , sự ấm áp của mình để bù đắp cho nó! Nhưng con xem con đã làm gì Tuệ An kìa? - Bà Hoắc nói mà nước mắt rơi lã chã.
Lúc đầu bà cưới Triệu Tuệ An cho Hoắc Kiến Vũ là muốn Tuệ An được sung sướng , được người người kính nể , phải ngẩng cao đầu, được người khác gọi là Hoắc thiếu phu nhân, để bù đấp sự thiếu thốn đau khổ của Tuệ An và cũng muốn cho ông bà Triệu ở trên trời yên tâm . Nhưng hình như bà Hoắc đã sai rồi .
- Mẹ .... - Kiến Vũ nhìn bà khóc thì không biết nói gì.
- Quản gia! Ông mau bảo người đi tìm thiếu phu nhân về! Nhất định phải kiếm được Tuệ An!
- Dạ!
- Ông Hoắc, chúng ta đi ra phần mộ của ông bà Triệu coi Tuệ An có ở đó không? - Bà Hoắc quay qua nói với ông Hoắc.
- Ừ , chúng ta đi!
Cả hai bỏ đi để Hoắc Kiến Vũ ngồi trầm ngâm ở giữa nhà .
- Minh Tề! Cậu điều tra về Triệu Tuệ An từ bé đến bây giờ cho tôi! - Anh gọi cho Minh Tề - thuộc hạ thân cận của anh trong Hắc đạo.
Ông bà Hoắc đi đến nghĩa trang rồi đi vào phần mộ thì thấy Triệu Tuệ An nằm dựa trên phần mộ của bà Triệu, gương mặt trắng bệch.
- Mau đưa thiếu phu nhân vào bệnh viện! - Ông Hoắc quay qua nói với vệ sĩ.
.....
Ông bà Hoắc đứng trước cửa phòng cấp cứu mà tay run run , khi nãy Tuệ An mặt trắng bệch gọi cỡ nào cũng không tỉnh . Cũng may là còn hơi thở.
- Bà bình tĩnh , anh chị Triệu nhất định phù hộ cho Tuệ An mà! - Ông Hoắc cầm tay bà an ủi.
- Ông ơi là lỗi của tôi , nếu tôi không ép Tuệ An thì con bé bây giờ rất khỏe mạnh , tại tôi , tôi có lỗi với anh chị ấy . - bà bật khóc.
- Bà nín đi , sau khi Tuệ An khỏe lại chúng ra sẽ đưa con bé về nhà mình chăm sóc coi như bù đắp được không?
- Huhu!! Tôi nhất định sẽ bảo vệ Tuệ An của tôi , tôi không cho thằng con trai của ông hại Tuệ An của tôi đâu!!
- Được được!
*Cạch*
- Lão gia , phu nhân - bác sĩ nói.
- Thế nào rồi , Tuệ An làm sao ? - bà Hoắc quýnh lên.
- Thiếu phu nhân bị suy nhược cơ thể nặng, còn bị nhiễm lạnh do dầm sương lâu nên bị sốt rất nặng và có dấu hiệu của trầm cảm ,bây giờ thì đã qua cơn nguy hiểm rồi nhưng vẫn đang hôn mê, khoảng 3 đến 7 ngày mới có thể tỉnh lại!
- Cái gì ? Sao lại hôn mê lâu như vậy ?
- Thật ra thiếu phu nhân là không muốn tỉnh lại , ý chí sống không có , nhịp tim cũng rất yếu , tôi đã cố gắng lắm mới có thể cứu!
- Huhu Tuệ An của mẹ! - bà Hoắc bật khóc nức nở.
- Vậy tôi có thể vào thăm con bé không ? - ông Hoắc hỏi.
- Dạ được , chúng tôi sẽ chuyển thiếu phu nhân lên phòng bệnh gia đình.
Vì đây là bệnh viện của Hoắc gia nên có một khu riêng , chỉ là người Hoắc gia mới có thể ở đó .
Bà Hoắc nhìn Triệu Tuệ An nằm trên giường bệnh nhắm mắt im lìm , phải gắn ổng thở, tay thì truyền dịch để bồi bổ cơ thể .
- Tuệ An mẹ xin lỗi con , mẹ sai rồi , mẹ không nên ép con cưới Kiến Vũ .Mẹ muốn con dùng sự đáng yêu lương thiện của mình để chiếm lấy trái tim của Kiến Vũ nhưng mẹ sai rồi . Mẹ muốn bù đắp cho con quyền lực , tiền bạc để con không thiếu thốn nhưng mẹ bù đắp sai cách rồi . Mẹ cúi đầu xin lỗi con , xin lỗi anh chị Triệu! - bà Hoắc nghẹn ngào.
- Bà đừng xúc động mà ảnh hưởng sức khỏe , bà còn phải chăm sóc cho Tuệ An nữa mà .
- Tuệ An sau khi con khỏe mẹ sẽ làm đơn ly hôn cho con . Con sẽ qua ở với mẹ , con sẽ làm con gái bé bỏng của mẹ!
.......
Tối, Hoắc Kiến Vũ đi làm về thì không thấy quản gia đâu, anh đi vào hỏi người làm:
- Quản gia đâu?
- Dạ quản gia đi từ sáng tới giờ vẫn chưa về ạ.
- Ừ!
Hoắc Kiến Vũ lên phòng nằm xuống giường, thở dài .
Cốc cốc cốc
- Vào đi!
- Lão đạ! Tôi đã có kết quả! - Cố Minh Tề đi qua nhà anh để báo cáo kết quả.
- Qua thư phòng!
Hoắc Kiến Vũ và Cố Minh Tề đi qua thư phòng . Anh ngồi vào ghế nghe Cố Minh Tề báo cáo
- Cuộc sống của thiếu phu nhân hồi nhỏ rất vui vẻ, là thiên kim đại tiểu của Triệu gia , vì bà Triệu khó sinh nên chỉ sinh một mình thiếu phu nhân vì vậy cả Triệu gia rất thương thiếu phu nhân . Đến khi năm 14 tuổi ông bà Triệu đi công tác gặp sự cố máy bay nên đã qua đời .Triệu thị thì bị Triệu Mặc là em ruột của ông Triệu cướp lấy rồi đuổi thiếu phu nhân về nhà ngoại . Nhà ngoại không khá giả nhưng được ông bà Hoắc giúp đỡ còn đóng học phí trường quốc tế cho thiếu phu nhân đến khi tốt nghiệp 12 . Nhưng 15 tuổi thiếu phu đã đi làm kiếm tiền , ban ngày làm ở cửa hàng hoa , ban đêm thì đi rửa bát trong nhà hàng , chủ nhật hay những ngày nghỉ thì đi phát tờ rơi . Thiếu phu nhân có bạn thân là Hoàng Y Nhung và Tống Minh Huy là thiếu gia và tiểu thư của Hoàng Gia và Tống Gia đã chơi với nhau từ lúc bé đến bây giờ . Còn .....
- Được rồi! Cậu đi về đi!
Cố Minh Tề đi về , một mình Hoắc Kiến Vũ ở trong phòng nhắm mắt suy nghĩ . Lúc đầu anh chỉ biết Triệu Tuệ An là con gái của Triệu gia là bạn bè thân thiết với ba mẹ mình nên sắp đặt hôn ước .
Anh chỉ biết ông bà Triệu mất do tai nạn nhưng không biết Triệu Tuệ An đã sống cực khổ như thế nào trong 5 năm qua , càng không biết Triệu Mặc đã cướp lấy tập đoàn của ba mẹ cô và đuổi cô đi. Vừa mất đi hai người thân yêu và từ tiểu thư đài cát lại bôn ba kiếm tiền khi chỉ mới 15 tuổi . Hoắc Kiến Vũ nhói trong lòng một cái .