Triệu Tuệ An mặc trang phục lễ cưới đi theo Hoắc Kiến Vũ đi vào biệt thự.
-Thiếu gia , thiếu phu nhân - Quản gia chào hỏi.
Cô gật đầu rồi bước theo anh lên phòng. Cửa phòng được anh bấm mật mã rồi bước vào , Triệu Tuệ An cũng vào theo:
-Cút ra - Giọng Hoắc Kiến Vũ lạnh như băng vang lên
-Em ...
-Tôi không nói lần 2!
Triệu Tuệ An quay người đi ra ngoài .Đi đại vào căn phòng nào đó rồi nằm xuống giường nhớ lại khoảnh khắc lúc lễ cưới diễn ra.
Lễ cưới lớn nhất cả nước ,báo chí phóng viên bao vây khắp nơi để chụp ảnh .Đại thiếu gia Hoắc Kiến Vũ kết hôn cùng với Triệu tiểu thư . Hỗn lễ hoành tráng nhưng nhân vật chính thì lúc nào mặt cũng như tảng băng .
Triệu Tuệ An cảm thấy buồn tủi khi đêm tân hôn phải nằm một mình trên một chiếc giường rộng lớn , còn bị chính người chồng mình lạnh nhạt.
.....
Sáng hôm sau Triệu Tuệ An thức rất sớm đi xuống lầu:
-Thiếu phu nhân sao người không ngủ thêm , hôm qua tiếp khách nhiều chắc rất mệt - Quản gia nói
-Dạ con không mệt!
-Thiếu phu nhân có cần gì thì cứ nói với tôi , phu nhân đã căn dặn tôi phải chăm sóc cho người!
-Bác cứ gọi con là Tuệ An được rồi ,đừng gọi là thiếu phu nhân nữa con rất không quen!
-Không được đâu thiếu phu nhân , lão gia và phu nhân sẽ không cho phép!
-Dạ!
-Thiếu phu nhân đừng buồn thiếu gia ngài ấy lúc nào cũng lạnh lùng như vậy!
-Dạ con không có đâu! Hoa đó đẹp thật đó!
-Hoa đó phu nhân rất thích , thiếu gia là người rất thương gia đình và đặc biệt là phu nhân nên đã bảo người trồng hoa đó trong biệt thự!
-À , dạ!
-Bác bảo người làm chuẩn bị đồ ăn sáng cho tôi - Giọng nói uy quyền phát ra làm cho Tuệ An giật mình.
-Dạ , thiếu gia và thiếu phu nhân chờ một chút!
Hoắc Kiến Vũ đi lại sofa ngồi đọc báo buổi sáng , Triệu Tuệ An thấy vậy cũng bỏ đi theo quản gia vào bếp.
-Đứng lại!
-Có chuyện gì?
-Cô ăn nói với tôi như vậy sao ? - Anh đứng lên đi gần cô.
-Cô là được ba mẹ tôi cưới chứ không phải tôi , cho cô ở trong nhà này đã là nhân nhượng của tôi , vì thế cô đừng nghĩ mình là vợ của tôi!
-Anh muốn sao cũng được - Mắt cô bắt đầu đỏ lên.
-Rất biết điều , nhưng hãy nhớ cho thật rõ 'cô không phải là vợ của tôi ' nên đừng bao giờ xen vào cuộc sống của tôi!
Nước mắt cô rơi...
-Được!...
Triệu Tuệ An quay bước lên phòng.
......
Một tuần ở nhà hôm nay là ngày cô đi học và đi làm lại. Vì lúc trước cô làm nhân viên bán hoa trong một cửa hàng gần trường trong lúc thời gian rảnh để kiếm tiền lo tiền học phí và sinh hoạt hằng ngày .
Bà ngoại cô đã yếu phải sống với cậu nhưng gia đình chỉ có thể đủ ăn chứ không khá giả nên cô đã đi làm từ lúc 15 tuổi tới bây giờ .
-Bác! Con phải đi học rồi , chiều 6h con mới có thể về! - Cô mặc áo sơ mi trắng quần tây , vai đeo balo đi xuống nhà.
- Thiếu phu nhân người chờ tôi , tôi gọi tài xế chở người đi học!
-Không cần đâu , gần đây có xe buýt con đi được rồi . Con đi nha! - Cô nói mà chạy nhanh ra cổng không để quản gia nói thêm.
Vóc dáng người cô nhỏ nhắn ,khi mặc đồng phục cứ như học sinh lớp 10 .
---Tập đoàn Hoắc thị---
-Tổng giám đốc hôm nay không có lịch hẹn nào cả! - Thư ký Trương báo cáo.
-Ừ , ra ngoài đi!
Cốc cốc cốc
-Vào đi!
-Anh hai , mới cưới vợ sao lại chăm chỉ như vậy . Chị dâu em ở nhà sẽ buồn chán lắm đó! - Hoắc Kiến Thành đi vào trêu.
-Có việc gì sao?
-Không có , rảnh qua nói chuyện chơi thôi!
- Ừ
-Hazz lúc đầu em đã muốn cưới chị dâu rồi nhưng mẹ nhất quyết cưới cho anh!
-Thích đến vậy sao ? - Anh nói nhưng mắt vẫn nhìn vào văn kiện.
-Ừ , dáng người thì nhỏ nhắn ,gương mặt thì không có điểm gì chê , còn có núm má đồng tiền nữa chứ . Đó chính là gu của em!
-Sao không nói sớm anh nhường?
-Haha giỡn thôi , em chưa muốn mua dây buộc vào chân mình . Đẹp thì đẹp thật nhưng hoa hồng nào mà chẳng có gai , càng đẹp càng nguy hiểm!
-Nói xong chưa , dạo nãy Phó Tổng em cũng nhàn nhỉ?
-Anh đúng là tảng băng di động , cười coi xem nào! - Hoắc Kiến Thành trêu ghẹo.
-Không rảnh!
....
---Ở trường đại học kinh tế---
-Tuệ An! Mình đây này!
Hoàng Y Nhung là tiểu thư của Hoàng Thị , đã chơi từ thuở nhỏ tới bây giờ .Vì Tuệ An học kinh tế nên cô cũng học theo.
-Đã chờ lâu chưa , mình vào lớp thôi - Tuệ An chạy vào trường.
-Sao chồng cậu không chở cậu đi học?
-À , anh ấy bận , công việc rất nhiều!
-Haiz lấy chồng giỏi như vậy cũng chả sướng gì ? tối này cứ cắm đầu vào công việc , không quan tâm tới mình - Hoàng Y Nhung thở dài nói.
-Vào lớp thôi , cứ ngồi đây sẽ trễ! - Cô kéo tay Hoàng Y Nhung đi vào.
-Tôi sẽ không bao giờ lấy chồng giỏi với giàu , nhất định sẽ là như vậy!!
-Được!
Sau khi học Triệu Tuệ An đi bộ tới cửa hàng hoa để làm , khi cô bước vào thì bị mọi người ghẹo:
-Hoắc thiếu phu nhân hôm nay giá đáo tới đây thật hân hạnh!!
-Hai chị chọc em!
-Sao ? lấy chồng giàu có cảm giác như thế nào ?
-Dù em có lấy chồng giàu thì vẫn là tiền của người ta , em vẫn làm như bình thường thôi!
-Cái gì ? chị tưởng em tới đây chơi chứ!?
-Chị đuổi việc em sao? - cô làm mặt đáng yêu.
-Cô bé này , em làm ở đây chị vui không hết , nhưng chồng em vẫn cho em đi làm sao?
-À anh ấy rất bận , mà em ở nhà không cũng buồn chán lắm!
-Ừ!
....
Sáu giờ tối, cô đi bộ về biệt thự , dọc đường đi cô nhìn xung quanh rồi tự cười chính mình . Để trả ơn nhà họ Hoắc đã làm ma chay cho cha mẹ cô và giúp đỡ cô trong việc học đến lớp 12 và luôn quan tâm cô và cũng để thực hiện hôn ước lúc cha mẹ cô còn sống , và cũng là do bản thân cô yêu thích anh từ trước..
-Đến khi nào mình mới được hạnh phúc đây?.. - cô ngước lên trời tự hỏi.
Nỗi đau tột cùng của cô gái 14 tuổi phải mất cả ba lẫn mẹ , bị chú ruột của mình cướp lấy tập đoàn của ba mẹ mình gây dựng lên .
Năm 19 tuổi phải lấy một người vì hôn ước , cô đã phải lòng với anh từ năm 12 tuổi , cô đã dặn lòng sẽ làm người vợ tốt của anh , sẽ sinh con cho anh để trả ơn cho nhà họ Hoắc nhưng đổi lại là sự lạnh nhạt của anh là câu nói :