Những chiếc xe sang trọng bắt đầu chạy vào khu nhà của gia tộc họ Hoắc. “Chị vẫn chưa chúc mừng sinh nhật em, chúc em sinh nhật vui vẻ.”
Lăng Hiểu Huyên bước lên trước, đưa món quà đến trước mặt Tần Nguyễn rồi nhỏ giọng nói: “Đây là quà chị đặc biệt chuẩn bị cho em đấy.” Hai đứa trẻ giống hệt nhau, khuôn mặt rõ ràng là sự kết hợp ưu điểm của Hoắc Tam gia và cô gái xinh đẹp bên cạnh.
Hoắc Diêu được Tam gia bế trong lòng, lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người như vậy, nó nhếch miệng cười trông rất hưng phấn. Người này là Bối Cận Châu, trợ thủ đắc lực của Tô Tĩnh Thư.
Bối Cận Châu hơi cúi đầu trước Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn, sau đó đứng sau lưng chủ nhân, trông giống như một người vệ sĩ trung thành. Nhà họ Lận ở thủ đô chỉ có thể được coi là một gia tộc hạng ba, với một danh môn vọng tộc sừng sững nhiều năm như nhà họ Hoắc, là nằm ngoài tầm với của họ.
Sáu thế gia lớn bị bốn đại gia tộc áp chế gắt gao, những gia tộc quý tộc hạng hai phía dưới thì ra sức lấy lòng cấp trên, còn sự tồn tại không ở trên cũng chẳng ở dưới của những thế gia hạng ba có thể nói là hết sức khó xử. Một nụ cười dịu dàng hiện lên trên khuôn mặt đã được trang điểm của Tần Nguyễn, cô cảm ơn bọn họ.
Lục Dịch Trần nhìn chằm chằm vào Hoắc An Kỳ trong lòng Tần Nguyễn. Tần Nguyễn thở hắt ra, nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha ôm hai đứa con trai qua chiếc gương, sau đó trừng mắt với anh.
Cô đâu có ngượng ngùng, rõ ràng là do chiếc gương trước mặt gây ra. Thân phận 7và địa vị của nhà họ Lục ở thủ đô bây giờ không cho phép bọn họ được khiêm tốn, bọn họ càng phải hoành tráng thì mới khiến người khác thấy họ thân t2hiết với nhà họ Hoắc.
Gia chủ nhà họ Cố dẫn theo con trai cả và con gái Cố Thanh Thanh, còn cả em trai ruột là Cố Yến cũng tới. Từ đầu đến cuối Hoắc Tam gia đều không nói với bọn họ một câu, anh hài lòng ôm vợ yêu rời đi.
Những người khác không dám nói chuyện, chỉ có thể đưa mắt nhìn bốn người bọn họ rời đi. Chỉ cần nhìn vào gương là Tần Nguyễn lại nghĩ đến cảnh hôm qua Tam gia trêu ghẹo rồi thăm dò vào nơi bí ẩn của mình.
Hoắc Vân Tiêu vẫn luôn chú ý đến Tần Nguyễn, đương nhiên có thể nhìn ra cô đang xấu hổ. Lăng Hiểu Huyên cùng với Cố Thanh Thanh, người có xuất thân từ bốn gia tộc lớn cũng bước tới, nói xen vào: “Tôi cũng thấy thế, Tần Nguyễn, em dưỡng da kiểu gì vậy, trông em bây giờ rất rạng rỡ, không hề giống đã sinh con.”
Nhìn thấy Lăng Hiểu Huyên, hai mắt Tần Nguyễn cong lên: “Chị.” Lục nhị thiếu vắt hết óc nhưng chỉ nói được một câu như vậy.
Anh ta chưa bao giờ tiếp xúc với trẻ con nên không biết phải khen thế nào. Con trai ông ấy đã muốn có quyền lực, và muốn leo lên trên, thì người làm cha như ông ấy sao có thể ngăn cản nó chứ.
Lận Ninh cười, đứng dậy ôm lấy cha mình: “Cha à, cha yên tâm đi, nhà họ Lận sẽ không lụn bại trong tay con đâu, con sẽ làm cho nhà họ Lận trở thành một gia tộc mạnh mẽ hơn ở thủ đô này.” “Chúc mừng Tam gia có được quý tử.”
Ngay sau đó, Dung Mộng Lan cũng dẫn theo Dung Kính tới đây. Ngược lại, người được khen là Hoắc An Kỳ thì lại nhếch miệng cười.
Tần Nguyễn thấy vậy cười nói với Lục Dịch Trần: “Cảm ơn, An Kỳ thích anh khen đấy.” Hơn nữa nhìn vào đôi mắt đen láy của Hoắc An Kỳ, trong lòng anh ta run lên, luôn có một cảm giác kỳ lạ.
Nghe được lời khen của Lục Dịch Trần, Hoắc Vân Tiêu liếc nhìn anh ta bằng ánh mắt đầy ẩn ý. “Công nhận, tôi vừa nhìn là biết hai đứa trẻ này là phiên bản thu nhỏ của Tam gia và Tam thiếu phu nhân.”
Lục Dịch Trần vừa dứt lời, một giọng phụ nữ quen thuộc đã xen vào. Sắc mặt của ông ấy trông không được tốt lắm, vất vả lâu ngày khiến sức khỏe giảm sút, khí sắc tất nhiên cũng không tươi tỉnh.
Bây giờ con trai út của ông ấy có thể trở về quản lý công việc của gia tộc là ông ấy đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều, còn những chuyện khác cũng không nên cưỡng cầu. Nếu người nào không biết bản chất của cô gái này, chắc chắn họ sẽ bị bề ngoài vô hại của cô ta lừa gạt.
Có một người đàn ông đi cùng Tô Tĩnh Thư, anh ta trông có vẻ hiền lành, đẹp trai, dáng người khá đẹp. Hoắc Vân Tiêu cùng Tần Nguyễn bế con đi vào phòng khách quý, ông cụ Hoắc ngồi ở chính giữa, đang cười nói vui vẻ với các bậc bề trên của các gia tộc khác.
Căn phòng vốn đang náo nhiệt, bốn người nhà bọn họ vừa bước vào bỗng trở nên yên tĩnh. Ông lão ngồi bên cạnh ông cụ Hoắc có đôi mắt nâu sẫm, mái tóc đen dài hơi xoăn, ăn mặc bảnh bao, toát ra khí chất bề trên.
Ông ta nhìn Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ bằng ánh mắt thông thái, ông ta cười tủm tỉm và nói: “Đây chính là con của Vân Tiêu à, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của chúng kìa, cặp mắt kia giống với Vân Tiêu quá, cứ như là tạc từ cùng một khuôn ra ấy.” Ông Lận nhíu mày: “Con không muốn cha ở lại giúp con à?”
Lận Ninh lắc đầu: “Không cần đâu ạ, có các chị là đủ rồi.” Nhưng nhân vật chính ngày hôm nay không phải họ.
Các vị khách quý đứng trong phòng khách lớn đều nhìn chằm chằm vào hai búp bê sữa trong tay họ với nhiều biểu cảm khác nhau. Thấy người đến càng lúc càng nhiều, Hoắc Tam gia vẫn giữ nụ cười thân thiện trên mặt, nhưng trong lòng lại đè nén không vui.
Những người đến gần, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào mặt Tần Nguyễn một lúc lâu. Tần Nguyễn gợi cảm và quyến rũ, bề ngoài tươi tắn để lộ ra sự thuần khiết bên trong, mỗi cử chỉ đều có sự đoan trang, từng cái nhíu mày và nụ cười chứa đầy nét quyến rũ.
Khi hai người đứng cùng nhau, bọn họ giống như một cặp trời sinh, trông vô cùng đẹp mắt. Tâm tình của ông Lận hết sức phức tạp, ông ấy vỗ vỗ lưng con trai: “A Ninh, cha chỉ có một điều kiện là hi vọng con bình an, cha không mong cầu gia tộc chúng ta hiển hách đến mức nào, chỉ muốn con và các chị của con bình an vô sự thôi.”
“Sẽ ạ!” Đôi mắt dịu dàng của Lận Ninh không biết nghĩ tới cái gì mà thần sắc rất lạnh. Tô Tĩnh Thư mặc một bộ sườn xám, cô ta uyển chuyển bước tới.
Trên gương mặt của Tô Tĩnh Thư nở nụ cười, trông vô cùng sạch sẽ và đầy vẻ trí thức. Được ạ.” Tần Nguyễn gật đầu, rồi quay ra gật đầu với đám thiếu gia, tiểu thư: “Lát nữa gặp lại.”
Đám người nghe vậy thì vội vàng nhường đường. “Con hiểu ạ.” Lận Ninh ngẩng đầu đối diện với đôi mắt sâu thẳm mệt mỏi của cha mình: “Nếu Tam thiếu phu nhân đồng ý, cha để con chính thức cầm quyền nhà họ Lận nhé?”
Ông Lận nhìn đứa con trai được cưng chiều từ nhỏ mà có cảm giác xa lạ khó nói nên lời. Kể từ khi Dung Xương Đình và Dung Kính được Tần Nguyễn cứu, bọn họ trở về nhà họ Dung như cá gặp nước, địa vị xã hội của họ cũng tăng lên, tất cả đều nhờ công của Tần Nguyễn.
Sau đó là những gia tộc hạng hai, hạng ba, bao gồm cả nhà họ Lận sắp bị Tần Nguyễn thu vào trong tay. “Đàn em, sinh nhật vui vẻ.”
Lục Hàn dẫn theo em trai Lục Dịch Trần bước tới, hai anh em lần lượt lên tiếng. Tần Nguyễn đang bế con nên không thể rảnh tay, cô lên tiếng cảm ơn: “Cảm ơn chị.”
Vừa dứt lời, Hoắc Chi đứng phía sau lưng Tần Nguyễn bước lên trước nhận hộp quà. “Con vừa mới trở về nhà không lâu, cha cũng nên ở lại giúp con một, hai năm chứ. Còn về phần Tam thiếu phu nhân ở bên kia, khả năng cô ấy tiếp nhận nhà họ Lận là rất nhỏ, con không nên ôm quá nhiều kỳ vọng thì hơn.”
Ông Lận không muốn đả kích con trai mình, nhưng cũng không muốn nó quá thất vọng. Dường như Hoắc An Kỳ cảm nhận được cha mình không vui, cậu bé lên tiếng: “A!”
Âm thanh không lớn, nhưng cảm giác hiện diện rất mạnh. Cô vừa nói thế, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc An Kỳ lại trở nên căng cứng, nụ cười cũng biến mất, như thể vừa rồi chỉ là ảo giác.
Lục Dịch Trần không nhìn chằm chằm vào mắt Hoắc An Kỳ nữa, vẻ mặt anh ta cũng thả lỏng hơn rất nhiều: “Hai đứa trẻ này trông rất giống cô và Tam gia, chúng hoàn toàn kế thừa nét đẹp của hai người.” Đó không phải một lời khen khách sáo mà là những lời thực sự từ tận đáy lòng.
Mặc dù vẻ đẹp của Tần Nguyễn không có tính công kích, nhưng lại có một sức quyến rũ khó tả, đó là mâu thuẫn giữa dịu dàng và hoang dã, khiến cô tỏa ra một khí chất và sự quyến rũ độc đáo. Khẩu âm của người này hơi lạ, kiểu phương đông pha lẫn một chút giọng Anh.
Ông cụ Hoắc nhìn thấy hai đứa chắt trai thì cười tít mắt. Người nhà2 họ Long đến là cha của Long Vi và Long Hân Triết, hai cha con không hề gây sự chú ý và được người nhà họ Hoắc đón vào phòng khách quý.
Ngườ7i lãnh đạo Nội Các bây giờ là Lục Thiên Vinh, dẫn theo hai đứa con trai Lục Hàn và Lục Dịch Trần, xuất hiện một cách hoành tráng. …
Nửa tiếng sau. Ngoài người nhà họ Hoắc ra, các trưởng lão và con1 cháu dòng thứ đều có mặt.
Gia chủ của ba gia tộc lớn là Long, Lục và Cố đều dẫn theo những con cháu ưu tú đến trình diện. Cho dù bỏ qua thân phận và địa vị, thì đây vẫn là một người đàn ông đẹp trai mà mọi phụ nữ đều khao khát.
Anh có một khí chất ung dung nho nhã, bề ngoài ôn hòa nhưng thực chất lại lạnh lùng hờ hững, tạo cảm giác xa cách khó có thể chạm tới. Lận Ninh làm sao không biết sự lo lắng của cha mình, không biết nhà họ Lận chẳng đáng kể gì đối với Tần Nguyễn?
Anh ta nhấp một ngụm rượu, ánh sáng trong mắt dần dần trở nên kiên định: “Cha, nếu như hôm nay Tam thiếu phu nhân đồng ý tiếp nhận sự trung thành của nhà họ Lận, cha hãy đưa mẹ đi nước ngoài du lịch đi.” Chuyên gia trang điểm rút tay khỏi mặt Tần Nguyễn, việc trang điểm đã hoàn thành xong, cô ta và trợ lý ngoan ngoãn đứng sang một bên chờ nghe lệnh.
Long Vi tiến đến đỡ vai Tần Nguyễn, trêu chọc: “Em cũng đã làm mẹ rồi, sao còn dễ ngượng ngùng như vậy?” Những người lớn của bốn gia tộc lớn và sáu thế gia trong phòng khách quý đều biết nhà họ Hoắc có dòng chính đời thứ tư, nhưng bọn họ chưa từng được nhìn thấy, vì vậy họ kêu gào bảo ông cụ Hoắc cho bọn nhỏ xuống.
Nhà bọn họ có thể từ chối chuyện này vào lúc khác, nhưng hôm nay thì không được. Ông Ninh đang ôm con trai nên không có cơ hội nhìn thấy.
... Anh bế con bằng một tay, đi tới phía sau Tần Nguyễn.
Biết không thể làm Tần Nguyễn tức giận nữa, Hoắc Vân Tiêu dịu dàng nói: “Sắp đến giờ rồi, người lớn đang chờ ở dưới nhà để được nhìn thấy bọn trẻ.” Đứa trẻ này giống hệt Tam gia về ngoại hình, đôi mắt và khuôn mặt.
“Thằng bé này thật đáng yêu.” Tần Nguyễn thu lại nụ cười, thản nhiên nói: “Tô tiểu thư, lâu rồi không gặp.”
“Tam thiếu phu nhân.” Tô Tĩnh Thư khẽ gật đầu, cười tươi nói: “Đã lâu không gặp, cô càng ngày càng đẹp ra.” Thời gian chậm rãi trôi qua, khách quý đến càng lúc càng nhiều, địa vị và thân phận cũng cao thấp không đều.
Tần Nguyễn vẫn đang thay quần áo ở trên lầu, Hoắc Vân Tiêu và hai đứa nhỏ chờ cô. “Em dâu chưa trang điểm mà trông đã như hoa sen mới nở rồi, bây giờ trang điểm vào có thể nói là nghiêng nước nghiêng thành, ở thủ đô này, chị chưa từng thấy ai đẹp hơn em đâu.”
Long Vi đứng bên cạnh chuyên gia trang điểm, vừa nhìn Tần Nguyễn ở trong gương vừa lên tiếng khen ngợi. Nhà họ Tiêu là thế gia có danh tiếng lâu đời ở thủ đô, Tiêu Văn Nhu đã kết hôn với Đại công tử Phó Dận Như của nhà họ Phó vào hai tháng trước, hai gia tộc có quan hệ thông gia nên việc họ đi cùng nhau không làm người khác chú ý.
Người nhà họ Tô là Tô Tĩnh Thư, cô gái này vẫn chưa lập gia đình và nắm mọi quyền lực của nhà họ Tô trong tay, cô ta xuất hiện vô cùng chói mắt. Ông có thể nhìn thấy rõ ràng tương lai của nhà họ Lận, cho dù là cho tám năm hay mười năm nữa, nếu không có quý nhân giúp đỡ thì vẫn sẽ như vậy, không thể leo lên được.
Nếu Tam thiếu phu nhân nhà họ Hoắc chấp nhận lòng trung thành của nhà họ Lận, thì mọi chuyện sẽ là một ẩn số. Đột nhiên con trai mình trưởng thành và trở thành một người đàn ông có trách nhiệm.
Ông vỗ mạnh vào vai con trai, rồi trầm giọng nói: “Được rồi!” Thử buông tay đánh cược một lần, tìm đường sống trong chỗ chết xem sao. Ngoài gia chủ nhà họ Lăng, bên nhà họ Lăng còn có Lăng Trạch Hằng và Lăng Hiểu Huyên cũng tới, sau đó Công Tôn Ý Bá cũng dẫn theo những con cháu trong gia tộc tới.
Nhà họ Tiêu và nhà họ Phó đến cùng một lúc. Khôn0g biết có phải tình cờ hay không, sau khi ba gia tộc lớn đến, sáu thế gia mới lần lượt tới.
Gia chủ của sáu thế gia đều tới, sở dĩ những nhân vật có máu mặt mà ngày thường không thể gặp được này lại tụ tập cùng nhau chỉ là vì tiệc sinh nhật của phu nhân của cháu dòng chính đời thứ ba nhà họ Hoắc, người vợ chưa tổ chức đám cưới của Hoắc Tam gia. Người đàn ông trẻ tuổi vừa lên tiếng là con út của nhà họ Lận, Lận Ninh.
Ông Lận thở dài một tiếng, khoác vai con trai: “Mặc kệ đáp án của Tam thiếu phu nhân là gì, chỉ cần con có thể trở về là tốt rồi, cha cũng già rồi.” Hôm nay Tần Nguyễn ăn mặc rất có khí chất, nổi bật nhất là khuôn mặt vô cùng xinh đẹp khiến người khác phải say đắm.
Những người này chỉ mải thưởng thức mà không biết Tần Nguyễn đi giày cao gót vất vả đến mức nào. Tần Nguyễn không nhìn anh nữa, cô bình tĩnh nói: “Em biết rồi.”
Nhưng Tần Nguyễn lại âm thầm ghi nhớ những người này. Hoắc Vân Tiêu đang ngồi chơi với con ở bên cạnh, anh híp mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tần Nguyễn: “Chị dâu, mặt của Nguyễn Nguyễn đỏ hết lên rồi.”
Long Vi liếc nhìn, khuôn mặt Tần Nguyễn thực sự đang đỏ bừng. Hoắc Vân Tiêu nhìn khuôn mặt nhỏ bình tĩnh của con trai đang ở trong ngực mình, đuôi lông mày của anh hơi nhướng lên, trong mắt lóe lên một tia thâm thúy.
Anh ngẩng đầu nhìn về phía Tần Nguyễn, rồi ôm eo của cô: “Nguyễn Nguyễn, ông nội đang chờ, chúng ta qua đó trước nhé? Trong góc của quầy bar trong sảnh tiệc, có một đôi cha con cũng đang nhìn theo bóng lưng rời đi của Tần Nguyễn và Tam gia.
Người đàn ông trung niên đứng trước quầy bar vỗ vai cậu con trai tuấn tú đang cầm ly rượu: “A Ninh, hôm nay có khá nhiều người đến nhà họ Hoắc, con nắm chắc được bao nhiêu phần?” Hoắc Vân Tiêu ôm eo Tần Nguyễn rồi chậm rãi bước xuống lầu.
Mặc dù những người ở đây có thân phận không cao quý bằng người nhà họ Hoắc, nhưng bọn họ đều có địa vị ở thủ đô. “A.”
Hoắc An Kỳ ghét bỏ liếc nhìn anh trai, sau đó trịnh trọng đáp lại: “Ê a.” Người đàn ông trẻ tuổi vẫn còn nhìn theo phương hướng Tần Nguyễn rời đi, anh ta nhẹ nhàng lắc đầu.
“Cha, con không biết, Tam thiếu phu nhân chỉ nói sẽ cho con một đáp án, nhưng con không xác định được đáp án đó là gì.” Thấy gia đình bốn người bước xuống lầu, có vài người bước tới.
“Hoắc Tam gia, Hoắc Tam phu nhân, xin chúc mừng, chúc mừng!” Tần Nguyễn và Hoắc Vân Tiêu mặc bộ lễ phục cùng màu, mỗi người bế một đứa bé xuống lầu.
Hoắc Vân Tiêu có khuôn mặt vô cùng đẹp trai, anh có làn da trắng hơi tái nhợt vì nhiều năm bệnh tật, nhưng tất cả vẫn không thể che giấu hết được phong thái của anh. Ông cụ giang rộng cánh tay với Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn: “Cho cụ ôm A Diêu và An Kỳ một cái nào.”
Hai đứa trẻ vừa được đưa vào tay ông cụ, những ông lão khác đều đi lên vây quanh Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ để nhìn ngắm chúng.
“Hai đứa bé này không đơn giản nhé.”